"Người trong gia đình thì con không bênh lại đi bênh người ngoài như thế à? Con không thấy vì cô ta mà huynh con sắp hồn bay theo gió rồi hay sao? Hay con chờ huynh con chết rồi mới sáng mắt ra?"
Diêm Hoàng e dè nói lí nhí.
"Mẫu hậu la to như thế sẽ mất thể diện đấy ạ".
"Ta hét đấy, ta la đấy, ai dám ngăn cản ta? Ai? Con hay đám nô lệ kia?".
Miêu Tân không cách nào lén vô được đành đứang ngoài cổng lớn hét lớn.
"Tiêu Cát Yên, cô có đó không?".
"Lui ra". Bốn, năm tên lính cao to ngăn Miêu Tân bằng kiếm phép, Miêu Tân nhăn nhó bảo có quen chủ nhân các người mà đám lính không tin vẫn lạnh lùng đuổi cậu đi.
Miêu Tân mặt mày hớn hở khi thấy tôi xuất hiện từ phía xa, đám lính lập tức dạt sang hai bên chừa đường giữa cho tôi đi, họ cúi đầu đồng thanh chào.
Tôi khoanh tay trước ngực đi tới đi lui suy nghĩ.
Thật ra đi cho vui chân thôi chứ có suy nghĩ cái gì đâu.
"Xin cô đấy".
Miêu Tân vẫn giữ nguyên tư thế.
Sau ba giờ tôi vẫn đi và Miêu Tân vẫn cúi đầu như thế.
"Suy nghĩ thế nào rồi?".
"Suy nghĩ cái gì cơ?".
Tôi dừng chân, hơi mỏi rồi, hỏi ngược lại.
"Về việc cứu Từ Hào Vương".
"Tự bảo nhau cứu đi chứ, tôi biết gì đâu".
Tôi nhún vai.
"Tại sao cô vô tình đến thế? Chính cô gây ra mà cô không nhận lấy trách nhiệm thì có xứng với danh hiệu Tiêu chủ không? Ảnh tới giảng hòa thì cô lại đánh anh ấy, cô có chịu suy nghĩ hệ lụy về sau khi cô đánh mạnh không?"
Đại loại là xin cô dốc sức cứu con trai ta, muốn bao nhiêu tiền bạc ta đều cho ngươi hay ngươi muốn một phần diêm điện ta có thể chuyển cho ngươi quản, mong ngươi nương tay thương tình cứu lấy.
Còn hay cô muốn làm con dâu ta? Ta chấp nhận hết, bất cứ yêu cầu gì ta cũng đều chấp nhận.
Tôi bất lực rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT