Nghe thấy có người đáp vọng bên trong, người ngoài cửa lập tức lên tiếng không chậm trễ. Tiếng con trai thanh thanh không trầm.
"Tôi là phục vụ của khách sạn, tôi được báo là camera phòng của quý khách không có tín hiệu nên lên xem".
Cánh cửa mở ra, tôi quấn khăn tắm, tóc ướt, mặt anh ta thoáng chóc đỏ ửng, tôi mời anh ta vào xem xét, căn phòng trở lại hình dáng sạch sẽ ban đầu như chưa từng có chuyện gì xảy ra ở đây.
Anh ta mang trên người đồng phục khách sạn, bắt thang soi camera, đoạn quay đầu hỏi tôi một vài câu hỏi.
"Xin hỏi tại sao camera ở đây bị trầy xước và có dấu vết có vật thể đập mạnh vào camera vậy?".
Tôi khoanh tay chất vấn ngược lại anh ta.
"Kiểm tra camera lộ liễu vậy sao?".
Anh ta hiểu ý, nói rõ ý.
"Đây là vấn đề an ninh khách sạn nên chúng tôi bắt buộc phải gắn, khi quý khách xảy ra chuyện gì chúng tôi mới ứng phó kịp thời, mong quý khách thông cảm cho chúng tôi".
Tôi gật gù thấy anh ta nói rõ những từ có lí.
"Nhưng tôi thấy camera có bị gì đâu?".
"Bị trầy...".
Anh ta nhìn camera, những chữ sắp sửa thốt khỏi miệng đã dừng, anh ta không tin những gì anh ta đang nhìn thấy, càng không chấp nhận việc bản thân bị hoa mắt nhìn nhầm.