Phương Lâm đút hai tay vào túi quần thở dài vẻ mặt mệt mỏi dựa lưng vào tường cúi gầm mặt xuống, một chân co lên dùng tường làm điểm dựa, con trai ai cũng có đôi lúc mệt mỏi cần điểm tựa, chỉ có điều mọi người ai cũng đặt hết mọi áp lực lên họ, rồi đưa ra kết luận xanh rờn khiến vài người cảm thấy nuốt không trôi mấy lời đó.
Cái gì mà con trai phải mạnh mẽ? Ăn chơi lêu lỏng không biết buồn là gì? Yêu đương nhất định phải chịu hết mọi công việc, ngày lễ lộc thì chi tiền túi ra, càng đắt thì chứng minh tình yêu càng lớn chăng? Con trai đàng hoàng thì áp lực lớn, còn con trai không đàng hoàng thôi dẹp qua một bên đi, nói đến chỉ thấy bực mình.
Tôi đi trong bóng tối đen kịt, thay vì hốt hoảng sợ hãi nhanh chóng tìm đường quay trở lại thì tôi lại bình tĩnh đến lạ thường đến cả tôi còn phải bất ngờ, đôi chân đi mãi tiến thẳng về phía trước, cảm giác như người mù đang mò đường đi vậy, khó chịu, bực bội lắm.
Tôi thấy phía trước có chút ánh sáng nho nhỏ từ ánh đèn dầu trong căn nhà tranh được lợp bằng cây lá thời rất xưa ơi là xưa, nghe giọng nói mệt mỏi suy tàn sức khoẻ thều thào trên giường đang với tay nắm lấy ống tay áo hỏi chồng ngồi mép giường làm bằng tre.
Tôi nhìn rõ cảnh vật, nhìn rõ đôi vợ chồng, nghe rõ tiếng nói, âm thanh, cớ sao tôi vừa quay đầu lại quên gương mặt của họ?.
"Làm sao, ông kể tôi nghe đi, con mình đâu?".
"Con mình, tôi, con mình, nó...".
"Ông nói chậm vậy, mau lên đi ruột gan tôi muốn cháy hết lên cả rồi".
"Nó chết rồi".
Đôi tay người đàn bà ấy buông lỏng chả còn tẹo sức lực nào để nắm lấy thứ nào nữa, nước mắt ứa ra ướt cả đôi gò má gầy gò thiếu ăn, thiếu ngủ, gương mặt người đàn bà ý đang vui chuyển qua lo lắng, bất an bây giờ chuyển qua hụt hẫn, thất vọng, đau tận tâm can.
Tôi để ý rõ là ông chồng đang nói dối, đôi mắt không dám nhìn thẳng, thể hiện bất đắc dĩ.
Tôi chưa kịp định hình thì khung cảnh đã chuyển tới một động đá hoang tàn lạnh lẽo, tiếng khóc một đứa trẻ vọng ra, tôi nhấc chân đi từng bước tới khi thấy đứa bé nằm trong giỏ tre to giống cái nôi, má phúng phính cưng cưng thế này mà ai đi bỏ thế không biết, ác nhơn ghê á.
Về sau này tôi mới cảm thấy nỗi đau thấu tận tâm can khi mà người vô hình ẩn mình trong bóng tối kia cho tôi thấy cảnh tượng chính bản thân tôi lúc mới sinh ra đã bị vứt bỏ.
Tôi muốn bế đáng tiếc chạm không được. "Thái Tử người có nghe thấy tiếng con nít khóc đâu đây không?".
Một tên lính bẽn lẽn lên tiếng nói nhỏ, sợ rằng người cấp trên không hài lòng mà quở trách phạt.
"Vào trong xem thử".
Tên được gọi là thái tử ra lệnh, những người đi sau nghe lời răm rắp tiếp bước đi theo sau lưng cậu ta.
"Thái Tử, đứa bé này dễ thương lắm, không biết ai mà bỏ bé ở giữa hang động lạnh như địa ngục thế này, quá nhẫn tâm rồi".
Đôi chân tôi mềm nhũn, lảo đảo về sau vài bước.
Kia chẳng phải là Từ Hào Vương sao? Thái Tử? Mọi chuyện là sao vậy? Ai giải thích cho tôi hiểu với.
"Sống được ở cái hang động tận ba canh giờ này thật sự đứa bé này có lý trí muốn sống quá mạnh mẽ rồi, thái tử người suy nghĩ xem có nên nhận về nuôi không?".
Từ Hào Vương trầm ngâm quan sát ngũ quan của đứa bé, lâu sau bỏ đi không nói gì, tên lính cười rộ ôm đứa bé chạy theo sau Từ Hào Vương.
Chuyển cảnh tiếp theo.
Quang cảnh là một hoàng cung nguy nga chủ đạo màu nâu gỗ đậm rộng lớn giống thời vua chúa.
"Mau cầm viên Lục Tiết Đàn qua đây".
"Nhưng mà...".
"Hửm?".
"Dạ không có gì, nô tài đi ngay".
Tên lính ban nãy vội cúi đầu hành lễ kèm theo lời nói rồi thụt lui vài bước xoay người đi gấp gáp.
"Huynh sao thế? Tự nhiên đâu ra đưa đứa trẻ này về còn cho uống viên Lục Tiết Đàn nhanh chóng lớn nữa".
Miêu Tân từ đằng sau lưng Từ Hào Vương bước tới đứng bên cạnh Từ Hào Vương chất vấn hỏi.
"Xem như huấn luyện đứa bé này thành tay sai đi, con gái mới có lợi thế".
"Không phải sau này huynh cũng lên chức Diêm Vương sao? Còn nuôi nấng tay sai làm gì? Hay là huynh nuôi vợ từ bé thế? Vụ này hay à nha".
Miêu Tân liên tục đưa ra câu hỏi khiến Từ Hào Vương trả lời không kịp thế là im lặng luôn.
"Đệ nói đúng rồi có phải không? Đệ siêu quá mà".
Miêu Tân tự nói tự cười, tất cả nô tì, lính đứng giương mắt nhìn Miêu Tân, thấy không khí là lạ, ngó xung quanh xấu hổ muốn độn thổ, Miêu Tân giả vờ ho khan vài tiếng cho họ tự động hiểu mà cúi đầu xuống.
"Của thái tử đây ạ".
Tên lính đó khom người đưa bằng hai tay kính cẩn thận trọng, Miêu Tân thuận tiện cầm đưa cho Từ Hào Vương.
Từ Hào Vương cầm lấy dùng năng lực biến viên Lục Tiết Đàn thành hại li ti đi thẳng vào cơ thể đứa bé, ít phút sau thân thể đứa bé lớn dần.
Đứa bé là gái, chòm dậy chạy nhảy xung quanh gọi Từ Hào Vương là ba ba, tôi xém sặc.
Từ Hào Vương bế đứa bé lên căn dặn.
"Gọi ta là thái tử hoặc huynh trưởng đừng gọi là ba ba, ai hỏi muội bao nhiêu tuổi thì cứ trả lời là mười tuổi, có được không?".
Đứa bé gái vừa gật đầu vừa trả lời, không thắc mắc mà cũng không hỏi ngược lại.
"Vâng ạ".
"Tên của muội là Tiêu Cát Yên, muội nhớ cho rõ nhé, ngoài huynh ra thì không được nghe lời ai cả".
"Vâng ạ".
"Mà huynh tên gì thế ạ?".
"Huynh tên Vương, Vương là vua, họ Diêm, Diêm Hào Vương".
Đứa bé gái tên Tiêu Cát Yên dùng đôi tay nhỏ bóp bóp xoa xoa hai má Từ Hào Vương, môi cười không ngừng, mắt híp lại thành sợi chỉ.
Tôi như bóng ma đứng ngoài cuộc chứng kiến từ đầu đến cuối chuyện, rất sốc, Miêu Tân, Từ Hào Vương y đúc kẻ tôi gặp trên trần gian còn đứa bé gái kia giống thời tôi còn nhỏ lúc mười tuổi.
Ngoài việc trố mắt nhìn thì tôi chả biết làm thế nào nữa, đầu óc trống rỗng nhìn sự việc xảy ra, ngấm ngầm lưu vào đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT