Tôi tỉnh dậy trong cơn mơ hồ, thần trí đảo lộn, tôi mơ thấy một người rất giống tôi, y như hai giọt nước, trên người là một bộ cổ trang đỏ, đen, nhìn vẻ mặt rất là hung ác, lạnh lùng, sắt bén, đi trên không khí, cách mặt đất ba, bốn gang tay, đi đến đâu hoa Bỉ Ngạn màu đỏ mọc lên đến đó, nhìn từ xa không khác gì một vũng máu to, mắt nhìn về phía một chàng trai đang đứng, chân đi từng bước một, ung dung không lo lắng, họ gặp nhau, tôi khá choáng váng, khi thấy kẻ đứng kia là Từ Hào Vương, miệng Từ Hào Vương khẽ nhích lên từng đợt vui cười, hai tay dang rộng ra đón chờ một người ôm vào lòng.
"Tiêu Cát Yên, em mau tới đây".
Giọng ấm ấm, tôi quan sát thật kỹ, tôi kia vẫn bước đi miệng không cười, đi xuyên qua người Từ Hào Vương, Từ Hào Vương đứng thẫn thờ, cánh tay thả lỏng, rơi tự do, hụt hẫn, đau xót, tiếc nuối, ánh lệ rơi nhẹ nhàng, xoay người ra sau nhìn Tiêu Cát Yên ôm chầm lấy Viên Minh Triệu vào lòng, cuối cùng khuôn miệng của cô gái ấy cũng chịu cười mỉm, chàng trai ấy cười hạnh phúc.
Trong tận đáy tim tôi bỗng có chút đau buồn, bi thương, giống như tôi đã từng trải qua, chính nhân vật tôi đang nhìn thấy, Viên Minh Triệu giống Phương Lâm đến từng góc cạnh, tại sao tôi lại nhìn thấy những cảnh này? Rốt cuộc, giấc mơ muốn tôi nhìn thấy cái gì trong tương lai? Tôi rơi lệ ngoảnh đầu, xoay người bước đi không muốn chứng kiến cảnh tiếp theo, còn vì sao tôi rơi nước mắt, tôi cũng không rõ lý do.
"Có một số chuyện không phải cứ né tránh là được, quên ký ức một thời gian chứ không thể quên cả một đời, tội ác gây ra không thể bồi đắp nhờ vào một vài chuyện cỏn con, sắp tới đây, sức mạnh sẽ bộc phá, nó sẽ ăn từng tất da, tất thịt, bào mòn cơ thể, thay thế lý trí, rồi cô sẽ cảm nhận được thế nào là đau, thế nào là thấu".
Tôi quay cuồng, sợ sệt, hét lên.
"Ai". Im lặng, không có một chút âm thanh, từng bước chân, tôi có đạp mạnh xuống, cũng không phát ra tiếng, tôi rơi vào khoảng không màu đen, không có âm thanh, chỉ có một mình tôi, cảm giác, cảnh vật này rất quen thuộc, tôi lại đi sợ không gian màu đen này.
"Cậu tỉnh rồi".
Phương Lâm cùng nhóm ngồi ở đó nhìn tôi, Phương Lâm nhẹ nhàng lau khô nước mắt rơi ra từ hốc mắt, tôi còn đang hoang mang, buồn buồn không muốn trả lời, tôi nằm nghiêng người tránh mặt tất cả mọi người, mọi người tự nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu.
Phương Lâm tiếp tục hỏi:
"Châu Mộng Dư, cậu làm sao thế?".
"Các cậu ra ngoài đi, mình có chuyện muốn nói riêng với Phương Lâm".
Tôi không nhúc nhích, chờ mọi người ra ngoài, tôi mới chịu ngồi dậy nhìn thẳng mặt Phương Lâm, Phương Lâm hơi thấy tội lỗi, không được tự nhiên đành nhìn qua hướng khác, tôi và Phương Lâm cứ vậy, tầm vài phút, ở bên ngoài không nghe động tĩnh gì, chán nản quắt tay nhau bỏ đi.
"Tại sao cậu lại làm mình ngất xỉu?".
"À, cấm trại xảy ra nhiều chuyện quá nên trưa nay dọn hành lý về, mình dọn giúp cậu rồi".
"Mau trả lời".
"Bầu trời hôm nay khá đẹp, chắc đi đường an toàn, không trơn gì đâu nhỉ".
"Cút ra ngoài".
Tôi bực mình quát lên, tôi không hiểu tại sao tôi lại nóng giận mất bình tĩnh đến thế, bình thường tôi đâu có như vậy, cảm xúc tôi kiềm chế rất giỏi, sau khi hết giận, tôi sẽ thấy hối hận vì những lời chưa kịp suy nghĩ đã hét thẳng vào mặt người khác của ngày hôm nay, Phương Lâm khựng người nhìn tôi bất ngờ, mắt thao thao nhìn tôi không chớp, có lẽ Phương Lâm hơi sốc một chút, nhìn mặt tức giận, Phương Lâm nói vài chữ, không trọn vẹn thành một câu, ấp a ấp úng nghe đến phát điên.
"Nói thẳng như hai người bạn, cậu biết sự tồn tại hoặc nhìn thấy linh hồn đúng không? Cậu không phải học ai cả, tất tần tật cậu nắm rõ, đến cả buổi tối, cậu chạm tay nhẹ vào gáy mình, mình liền ngất, rốt cuộc cậu là ai?".
"Phương Lâm là mình, Tạ Phương Lâm, chỉ là một đám mây nhỏ tuỳ ý gió điều khiển trên bầu trời nắng gắt, chẳng là ai cả".
"Viên Minh Triệu".
Giọng tôi bình thường trở lại, cái cách gọi tên lúc nhẹ lúc bổng giống như xưa, êm ai, bồi hồi ký ức ùa về, Phương Lâm ngồi lặng thinh, nhấn chìm nước mắt, từng chút một, cảnh tôi chết hiện rõ trong đầu Phương Lâm, Phương Lâm bình tĩnh đáp:
"Cậu đang gọi tên ai vậy?".
Tôi thu tiếng nói lại, Phương Lâm giả ngây giả ngốc hỏi lại, tôi tưởng đã gọi sai, khi Phương Lâm hỏi vậy, tôi cúi đầu ái ngại, không muốn hỏi nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT