Tình hình càng ngày càng căng thẳng, chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ nỗi sợ hãi khi có những linh hồn đang tìm cách chui vào bên trong.
"Hoạ Việt, xô nước máu cạn hết rồi, còn mỗi muối thôi, nên làm gì tiếp theo?".
Hoạ Việt đứng đơ người ngớ ngẩn, bước tiếp theo làm gì Phương Lâm không có nói, thấy gió cũng dịu hẳn, không còn thấy lạnh nữa, Hoạ Việt đành làm chủ việc này, ra lệnh các bạn tắt lửa.
Phương Lâm đứng im, không xong rồi, lúc nãy lo cho tôi nên quên mất dặn Hoạ Việt khi xô nước máu bốc hơi hết thì đốt luôn, dù gì xô nước máu cũng bằng nhựa nên dễ đốt, Phương Lâm rút điện thoại ra gọi Hoạ Việt, cầu mong Hoạ Việt đem theo điện thoại, nhưng không, gọi hơn mười cuộc không bắt máy là biết Hoạ Việt không đem theo, Phương Lâm không làm chủ được suy nghĩ liền chạy ra.
"Cậu bị điên à, cậu chạy ra sẽ gặp nguy hiểm đấy".
Từ Hào Vương chửi Phương Lâm, cộng thêm sự bất ngờ, ngoài Châu Mộng Dư ra thì Hoạ Việt là người thứ hai được Phương Lâm bán mạng chính mình mà chạy ra bảo vệ.
"Anh câm miệng đi, không giúp được gì thì đừng lên tiếng".
Phương Lâm gắt lên, hắn biết bây giờ tâm trạng Phương Lâm không ổn định, hành động theo cảm tính đến cả đầu óc cũng trống rỗng.
Hoạ Việt cùng các bạn vừa dập tắt lửa xong thì từ đâu gió thổi tới như cơn bão không hẹn mà đến, mọi người bị văng ra xa, lồng ngực đau rát như có ai mới đấm thật mạnh vào.
"Mau trốn đi".
Phương Lâm chạy từ xa hét lên, họ nghe thấy tiếng hét chỉ biết làm theo, họ chạy, không cần biết là chạy đi đâu, chỉ cần biết chạy xa nơi đó, càng xa càng tốt, đến cả quay đầu cũng chẳng dám.
Phương Lâm chạy vào vòng tròn cầm xăng đổ nhanh xuống rồi đốt, lửa phựt lên.
"Mau tránh xa chỗ này nếu không đừng trách tôi độc ác". Phương Lâm đứng trong vòng lửa, gương mặt Phương Lâm hiện giờ rất độc ác, chỉ cần làm trái lời thì hồn siêu phách tán không tha.
"Cũng độc ác quá nhỉ".
"Ở trong sợi dây chuyền thì im miệng đi, tôi mà điên lên là ném anh vào đống lửa này đấy".
Phương Lâm nghiêm túc nói, hắn cũng dừng việc đùa giỡn lại quan sát tình hình.
"Hoạ Việt, bạn cậu, sắp đi điểm danh ở địa ngục rồi".
"Hoạ Việt chạy xa rồi".
"Có một con quỷ đang truy đuổi cậu ta".
Từ Hào Vương cố tình nhắc nhở còn tin hay không còn tuỳ thuộc vào Phương Lâm, có thể bình thường hắn đùa hay cười nhạo, nói móc Phương Lâm quá đáng, còn trong tình trạng khẩn cấp hay căng thẳng thì hắn muốn đùa cũng không đùa được.
"Anh giúp tôi một tay có được không?".
Phương Lâm bị bao trùm không khí lạnh, bờ vai run rẩy, muốn nhảy ra khỏi lửa cũng không được vì đang chờ xô nhựa cháy hết, đành cắn răng mà nhờ tới sự giúp đỡ của hắn.
"Tôi không liên quan tới việc này, cậu tự đi mà làm".
Cũng đúng, hắn với Phương Lâm là kẻ thù từ kiếp trước kéo tận tới kiếp này chỉ vì một người con gái, hắn chịu giúp đỡ có lẽ hôm nay trời sập.
Tiếng cười quỷ dị phát ra xung quanh.
"Cậu có biết, cậu nhúng tay vào việc này sẽ gặp hoạ không?".
Phương Lâm không xác định được con ma nào nói trong một đám đứng dưới gốc cây to đó.
"Câm miệng và cút khỏi đây, chỗ này không tới lượt các ngươi đến quấy phá".
Phương Lâm gào lên mang theo đầy tức giận.
"Không phải do cậu xí vào chuyện này thì chúng tôi đã mạnh hơn rồi, tôi sẽ giết cậu thay cho mấy giọt máu đó".
Có phải chúng nó vì máu của Châu Mộng Dư làm mờ mắt, hay mất lí trí không? Cả một xô nước máu mà bảo vài giọt máu? Tuy trong xô nhựa này có cả nước, nhưng máu cũng không có ít.
"Mau tới đây".
Phương Lâm ra vẻ mặt nghông nghênh thách chúng.
Quỷ thì ít, ma thì không dám ra ngoài nắng, xô nhựa còn lại một chất đặc sệt màu đen, Phương Lâm xử lý xong mọi chuyện ở đây mới yên tâm nhảy qua chỗ lửa nhỏ nhất kiếm Hoạ Việt.
"Chạy theo hướng hai giờ, gọi cấp cứu luôn đi, tôi đến giúp bạn cậu mà không kịp".
Từ Hào Vương giải thích.
"Cảm ơn đã giúp, trở về sợi dây chuyền lại đi".
Ở kiếp trước ngoài cãi nhau, chửi rủa, dùng ánh mắt muốn giết người nhìn nhau thì đây là lần đầu tiên Phương Lâm cảm ơn hắn, hắn cũng không nói gì, im lặng.
Tới bệnh viện Hoạ Việt phải vào phòng cấp cứu khẩn cấp, tính mạng đang đứng trên bờ vực sống chết.
"Lần này bạn cậu không qua khỏi đâu".
Phương Lâm tâm trạng rối bời, tự trách móc bản thân không ứng cứu kịp thời, Phương Lâm hiểu thế nào là nổi run sợ khi mình vô tình hại một người mất mạng.
"Vậy bây giờ phải làm sao? Anh cho tôi lời khuyên đi".
"Rối đến nỗi không suy nghĩ được gì à? Người thông minh lâm vào tình trạng này cũng hoá ngu nhỉ? Cậu đừng quên máu Châu Mộng Dư có thể giúp bạn cậu trở về từ cõi chết đấy".
"Châu Mộng Dư phải tự tay nhỏ máu vào mới có công dụng, người khác cố tình lấy máu thì mọi thứ đều vô dụng, hiện tại Châu Mộng Dư chưa tỉnh thì làm sao mà giúp được cho Hoạ Việt? Anh bảo tôi ngu nhưng ai kia còn ngu hơn".
Từ Hào Vương hiểu ra vấn đề, hắn còn tưởng Phương Lâm vì tình trạng nguy kịch của bạn mà quên mất những ưu điểm máu của tôi.
"Hồn của Châu Mộng Dư thoát khỏi xác rong chơi rồi, tỉnh hay không còn tuỳ thuộc vào thái độ muốn về hay đi luôn".
"Vậy bây giờ phải làm sao? Lỡ cô ấy muốn rong chơi vài ngày hoặc vài tháng thì sao?".
"Xuất hồn đi tìm, khuyên Châu Mộng Dư trở về thôi".
"Anh giúp tôi kiếm Châu Mộng Dư được không?".
Từ Hào Vương im lặng vài giây cuối cùng cũng đồng ý, Phương Lâm cười mỉm nói lời cảm ơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT