Khương Nhân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Khương Vương phủ còn kém một tầng giấy mỏng để vạch mặt cùng với các vương phủ khác, lại còn đưa huynh muội Khương Nghị tới đây.
Không sợ bọn họ hạ độc thủ giết chết sao?
Hay là Khương Hồng Võ cố ý bắt bọn hắn làm mồi nhử?
Không sai, khẳng định là như thế!
- Điện hạ yên tâm, mặc kệ Khương Nghị có mục đích gì, ta cũng sẽ không để hắn còn sống mà đi xuống lôi đài.
Bạch Hoa mặc dù cũng rất kỳ quái, nhưng hắn là Linh Anh cảnh cửu trọng thiên, còn mượn nhờ đại hội giám bảo lấy được miếng sắt ngưng tụ ra linh nguyên, khoảng cách Linh Nguyên cảnh chỉ còn một bước nhỏ. Khương Nghị bất quá là vừa mới thức tỉnh linh văn mà thôi. Chênh lệch cực lớn đã để hắn đứng ở thế bất bại.
Tam hoàng tử nhớ tới ngày Khương Nghị giao thủ cùng nữ tỳ của mình trong Giám Bảo Đường, còn có La Nhất Tiếu nhắc nhở, hắn chần chờ một lát, ra hiệu với nữ tỳ bên cạnh.
- Cho hắn một viên Hạo Nguyên Đan.
- Điện hạ, ta không cần loại đan dược này.
Bạch Hoa khẽ nhíu mày.
Nếu như là bình thường, hắn khẳng định thụ sủng nhược kinh nhận lấy.
Hạo Nguyên Đan là đan dược cực kỳ trân quý, có tiền mà không mua được, tác dụng là trong thời gian ngắn kϊƈɦ phát tiềm lực, thậm chí có thể bổ sung huyết khí cùng linh khí. Nghe nói ngay cả người sắp chết đều có thể hồi quang phản chiếu giống như sống thêm một hồi.
Nhưng hiện tại Tam hoàng tử cho hắn Hạo Nguyên Đan, rõ ràng không tin thực lực của hắn.
- Thu cất đi, tốt nhất là không cần đến. Vạn nhất dùng đến, ngươi còn có thể có sức đánh một trận.
Tam hoàng tử cũng cảm giác mình có chút quá độ bận tâm nhưng nếu Khương Nghị dám đến, hẳn là không phải chịu chết đơn giản như vậy.
Bạch Hoa không tình nguyện tiếp nhận đan dược từ trong tay nữ tỳ, nói một tiếng cám ơn.
- Nhớ kỹ, ngày mai không nên khinh thường, vô luận như thế nào đều phải giết hắn cho ta.
- Điện hạ yên tâm, hắn không chỉ sẽ chết, còn sẽ chết rất thảm.
Chờ Bạch Hoa đi ra, Khương Hồng Dương lập tức nói:
- Điện hạ, chúng ta còn có thể trực tiếp bắt sống huynh muội bọn họ, áp chế Khương Hồng Võ.
Tam hoàng tử khẽ nhíu mày, trong lòng bực bội một trận
- Ý của ngươi là bắt lấy hai tên tiểu hài liền có thể để Khương Hồng Võ cùng ba vạn Thiết Quân Bạch Hổ quan mười cúi đầu xưng thần, đầu ngươi bị rót nước tiểu vào sao?
Biểu lộ trêи mặt bọn người Khương Hồng Dương cứng đờ, lúng túng cúi đầu xuống.
Nữ tỳ cũng hơi kinh ngạc, còn lần đầu tiên nghe được điện hạ nói dạng lời thô lỗ kiểu này.
Xem ra điện hạ đang rất tức giận.
Nữ tỳ hơi chần chờ, lên tiếng nói.
- Nhờ có chúng ta sớm kinh doanh nửa năm, toàn bộ các quân doanh quan ải Bắc Cương đã cự tuyệt thỉnh cầu của Khương Hồng Võ. Khương Hồng Võ mặc dù còn sống trở về, nhưng hiện tại hắn hiểu rõ tình cảnh của mình. Thành Bạch Hổ tựa như một tòa lao tù, khốn trụ con mãnh hổ này. Hắn hoặc là trực tiếp phản loạn, hoặc là cũng chỉ có thể chờ chết.
Hơn hai mươi ngày qua, nữ tỳ cảm giác đây là thời điểm Tam hoàng tử khôi phục tỉnh táo sau khi biết tin Khương Hồng Võ trở về.
Ánh mắt này rõ ràng có ý các ngươi còn không bằng một nữ nô của ta.
Nữ tỳ lại nói:
- Ngài có thể an bài Khương Nhân trở về, cùng Khương Hồng Võ tiếp xúc. Nếu như cảm giác hắn không đủ tư cách, có thể an bài bọn người Đại trưởng lão trở về.
Sắc mặt mấy người Khương Hồng Dương hơi biến, lập tức căm tức nhìn nữ tỳ.
Đây là ý gì?
Coi bọn họ là cái gì!
Lấy tính nết Khương Hồng Võ, bọn hắn trở về khẳng định sống không bằng chết.
Tam hoàng tử lại ý hiểu nữ tỳ nói bóng gió, đưa mấy người Đại trưởng trở về, nếu như Khương Hồng Võ giết, chẳng khác nào tuyệt đối không hoà, nếu như lưu lại không giết, liền mang theo ý nghĩa yếu thế.
- Điện hạ, xin nghĩ lại!
Mấy người Khương Hồng Dương kém chút quỳ xuống.
Đại trưởng lão hốt hoảng nói:
- Chúng ta trước xem trận luận võ ngày mai, tiểu phế vật Khương Nghị kia khẳng định có vấn đề, đúng, khẳng định có vấn đề.
Ngày thứ hai, mặt trời mọc tại phương đông, chim tước hót vang thanh thúy.
Trong núi rừng trước Thương Châu võ viện, người người nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt. Mấy vạn thiếu nam thiếu nữ tụ ở các nơi, vừa kϊƈɦ động lại thấp thỏm chờ đợi khảo hạch bắt đầu.
Có rất nhiều đệ tử Thương Châu võ viện cũng đều từ trong võ viện đi ra, bọn hắn không phải đến chú ý khảo hạch, mà là chờ đợi Khương Nghị cùng Bạch Hoa chiến đấu.
Thương Châu hai mươi năm qua biến hóa như thế nào, mọi người đều biết. Thành Bạch Hổ gần đây hỗn loạn, bọn hắn cũng đều có chỗ nghe qua. Trước đó đều cho rằng Khương Nghị sẽ không tới, không nghĩ rằng hắn chẳng những tới, mà còn mang theo Khương Uyển Nhi tới.
Nhưng Khương Nghị vừa mới thức tỉnh linh văn, Khương Uyển Nhi lại bị phế, bọn hắn tới làm gì, chịu chết sao?
Ngay cả những người tự xưng là trí tuệ kia đều không hiểu nổi.
Phía trước Thương Châu võ viện sớm đã dựng lên bệ đá, hai mươi vị trưởng lão nội viện phụ trách thu nhận học sinh, năm mươi vị đạo sư ngoại viện, toàn bộ chờ ở chỗ này.
Sắc mặt của bọn hắn cũng không quá đẹp mắt, lại đang âm thầm cảnh giác.
Theo lý thuyết, Khương Hồng Võ vừa trốn về thành Bạch Hổ, không nên đáp ứng Khương Nghị đến phó ước. Bọn hắn nghiêm trọng hoài nghi Khương Nghị cùng Khương Uyển Nhi chỉ là ngụy trang làm người khác chú ý!
Phụ tử Khương Hồng Dương còn có hai vị trưởng lão Khương gia yên lặng hầu ở bên cạnh Tam hoàng tử, sắc mặt âm trầm, vừa bực bội lại khẩn trương. Bọn hắn rất chờ mong Khương Nghị khiêu chiến sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, nhưng cũng lại sợ sệt sẽ nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bọn hắn thậm chí hối hận lúc trước làm sao lại chạy trốn, nếu như lưu lại ngạnh kháng cùng Khương Hồng Võ, nói không chừng có thể trực tiếp làm thành Bạch Hổ đại loạn, Tam hoàng tử lại thừa cơ dẫn dắt Tam Vương Thương Châu vào quan, hết thảy cũng đều chưa nhất định.
Dù sao cũng tốt hơn cục diện lúng túng như hiện tại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT