Rẹt, rẹt, rẹt…

Chiếc máy in hoá đơn ra, 25 triệu tệ đã giao dịch thành công.

Người bán hàng cung kính trả thẻ lại cho Lâm Hàn, vẻ mặt niềm nở, kích động đến mức toàn thân run rẩy.

“A! 25 triệu tệ… Ông xã, anh giàu quá! Số tiền này ở đâu ra vậy?”

Dương Lệ ngẩn người.

Dù Lâm Hàn có tiền hơn nữa thì chắc cũng đã hết rồi!

“Bà xã, đây là bí mật”.

Lâm Hàn cười với Dương Lệ.

Vẻ mặt Dương Lệ đầy lo lắng, cô sợ Lâm Hàn làm chuyện gì phạm pháp ở Kim Lăng, nếu không sao có thể kiếm tiền dễ vậy được?

Một lần có thể chi những 25 triệu tệ!

Chu Nhã Thiến ở bên cạnh nghe thấy câu này thì cười chế nhạo: “Tiểu Lệ hỏi anh tiền ở đâu ra, anh cứ nói thẳng cho cô ấy biết đi, lại còn ‘bí mật’, ngay cả vợ mình mà anh cũng lừa! Haha, ở trước mặt vợ mà cũng sĩ diện, giả vờ có tiền nữa à?”

“Nhã Thiến, cậu có ý gì?”, Dương Lệ giật mình.

“Đại gia Trần Nam kia một lần có thể bỏ ra 9 tỷ tệ. Lâm Hàn làm việc vặt cho anh ta, nịnh nọt đại gia, người ta bố thí một chút đã đủ cho tên Lâm Hàn sống hạnh phúc cả đời rồi!”

“25 triệu tệ đó là tiền Trần Nam cho anh ta mà thôi!”

Dương Lệ lặp lại cái tên này, vừa nãy ở Hilton cô cũng nghe thấy chị cả Dương Duyệt nói đến, lúc đó cô còn thắc mắc.

Bây giờ nghĩ lại thì rõ ràng Trần Nam là một người rất giàu có.

“Anh ta cho anh nhiều tiền thế, liệu có làm khó anh, bắt anh làm những chuyện anh không muốn làm không?”

“Vợ à, 25 triệu tệ này là tiền của anh, không phải của Trần Nam”, Lâm Hàn mỉm cười đáp lời Dương Lệ.



Mặt Chu Nhã Thiến lạnh lùng: “Không ngờ anh lại mặt dày không biết xấu hổ như vậy, tiền đại gia Trần Nam cho anh mà lại cứ nói là của mình!”

“Đúng là chết cũng sĩ diện, thật sự cho rằng ôm được đùi đại gia là trở thành người giàu có, đuổi vểnh lên tận trời sao?”

“Rồi sao?”, Lâm Hàn liếc nhìn Chu Nhã Thiến.

“Rồi sao?”, Chu Nhã Thiến cười khẩy: “Lâm Hàn anh chỉ là người ở dưới đáy xã hội, cả đời này cũng chỉ có thế mà thôi! Đừng tưởng ôm được đùi đại gia là có thể lên được tầng lớp thượng lưu, sống trong biệt thự!”

Cô ta khoác tay Hồng Phong, vẻ mặt đắc ý:

“Anh ấy sinh ra trong gia đình quyền quý, là con cháu dòng chính của nhà họ Hồng ở Kim Lăng. Sau này anh ấy cũng sẽ nắm quyền lực của nhà họ Hồng trong tay. Lâm Hàn, đây mới là tầng lớp thượng lưu thực sự, anh hiểu không?”

“Mấy chốt là anh giả vờ ở trước mặt cậu Hồng, anh không thấy xấu hổ à? Nói thật là 25 triệu tệ đó anh được Trần Nam cho không được sao?”

“Giả vờ?”, Lâm Hàn nhìn Chu Nhã Thiến với vẻ mặt châm chọc:

“Cho dù tôi ôm đùi Trần Nam thì cũng hơn cô, cô có 25 triệu tệ không?”

Sắc mặt Chu Nhã Thiến thay đổi, đương nhiên cô ta không có.

“Nếu không có thì cô có tư cách gì nói tôi thế này thế kia?”, ánh mắt Lâm Hàn nhìn Chu Nhã Thiến như đang nhìn một con ngốc:

“Còn cô nói Hồng Phong có xuất thân cao quý, ngồi ở trên cao. Vậy Hồng Phong, tao hỏi mày, địa vị của mày có cao hơn tao không?”

Tuy rằng trong lòng anh ta cũng khinh thường Lâm Hàn, nhưng bây giờ hai người đối mặt với nhau, Hồng Phong lại không dám nói ra điều này.

Ám ảnh ở con phố ăn vặt, cho đến giờ vẫn còn in đậm trong lòng Hồng Phong.

Anh ta sợ nếu bây giờ mình lỡ lời, chắc chắn sẽ lại bị Lâm Hàn đánh cho sứt đầu mẻ trán.

Chu Nhã Thiến đang ở bên cạnh, Hồng Phong không muốn mất mặt.

Cứ như thể nếu anh ta nói sai thì anh sẽ lập tức ra tay.

“Lâm Hàn, địa vị của tôi… không cao bằng anh…”



Mặc dù nói ra điều này cũng mất mặt, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị đánh chảy máu đầu.

“Hả?”

Không ngờ cậu Hồng lại nói địa vị của mình không cao bằng thằng bỏ đi kia.

Cậu Hồng là con cháu dòng chính của nhà họ Hồng, tại sao lại cho rằng địa vị của mình không cao bằng Lâm Hàn?

“Mày cũng khá biết tự lượng sức mình đấy”, Lâm Hàn nhìn Hồng Phong.

Hồng Phong mở miệng, nhưng không biết nên nói gì.

“Tôi…”

Sắc mặt Chu Nhã Thiến thay đổi, cứng họng líu lưỡi.

Xét về tiền bạc, Lâm Hàn có thể bỏ ra 25 triệu tệ trong một lần, còn cô ta đương nhiên không thể.

Khoảnh khắc này, Chu Nhã Thiến cảm thấy mặt mình đau đớn, nóng ran.

“Bà xã, chúng ta đi xem nhà thôi”.

Nhân viên bán hàng kia cũng đi theo.

“Cậu Hồng, Lâm Hàn đó chỉ là tên sai vặt của Trần Nam thôi, cậu… sao cậu lại nói địa vị của mình không bằng anh ta?”

“Cậu Hồng, cậu là con cháu trực hệ của nhà họ Hồng, còn Lâm Hàn chỉ là dân đen của tầng lớp dưới đáy xã hội thôi! Thân phận, địa vị chênh lệch quá nhiều, em rất không hiểu tại sao vừa nãy cậu lại nói thế!”

Hồng Phong nghiến răng, vẻ mặt có chút xấu hổ, anh ta cảm thấy rất mất mặt:

“Nếu anh nói sai, chắc chắn anh ta sẽ đánh anh, đến lúc đó lợi ít hại nhiều!”

“Nhưng anh sẽ ghi nhớ mối thù này, hơn nữa anh sẽ trả thù, không cần nhờ nhà họ Hồng!”

-------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play