"Có van xin cũng vô dụng! Tôi chỉ nhận tiền thôi!", vẻ mặt anh Công Kê không chút thay đổi nói:
"Tiền trao thì cháo múc, ông mang tiền đến đây cho tôi thì tôi sẽ đưa cho con trai ông một túi".
"Bố ơi! Tiền! Con cần tiền bố ơi!"
"Con trai, con cố chịu đựng đi!"
Trong mắt Trần Minh Lượng rưng rưng: "Bố sẽ đi bán nhà, con cố chịu một chút, đợi có tiền bố sẽ cho con hít mà!"
Cậu học sinh siết chặt nắm tay gầm lên, chửi:
"Con ơi...mày...mày mắng bố mày là vô dụng sao?"
Trần Minh Lượng ngây ngẩn, trợn to mắt khó tin.
Chứng kiến cảnh tượng này, Lâm Hàn khẽ lắc đầu.
Ma túy quả thật vô cùng độc hại, nó còn có thể khiến bố con trở mặt thành thù.
Một khắc sau, rầm!
Cửa gian phòng số 2 lại bị đá văng ra.
Thân hình bọn họ cao lớn, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, làm người khác không rét mà run.
Vào là bốn người Tiểu Đông.
"Chuyện gì đó?"
Anh Công Kê nhìn về phía bốn người đàn ông vạm vỡ, khuôn mặt liền biến sắc.
Trong lòng gã ta mơ hồ dấy lên cảm giác bất an.
"Anh Hàn!"
"Giải quyết hết đám này đi, không cần nương tay, miễn đừng giết là được", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Vâng!"
Bốp!
Anh ta thẳng tay đấm vào mặt tên côn đồ kia, làm hắn ta bay ngược về sau rồi đập mạnh lên tường.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, tên côn đồ cắc ké kia xụi lơ, té xuống đất bất tỉnh.
Anh Công Kê quát lớn.
Mặc dù không biết bốn người này từ đâu đến, nhưng nếu bây giờ không ra tay thì e rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Mà lúc này, đám côn đồ ngoài sân trượt băng nghe thấy tiếng động thì đều vọt vào gian phòng số 2.
"Tiểu Bắc, chắn ở cửa!"
Anh ta như hổ xông vào giữa đàn dê, thế tiến công vô cũng dũng mãnh.
Bốp!
Bốp!
Tiếng đánh trầm đục không ngừng vang lên.
Những tên côn đồ kia vốn không phải là đối thủ của đám Tiểu Đông, chưa đến một phút đồng hồ đã bị giải quyết sạch sẽ.
Có tên bất tỉnh, có tên nằm lăn lộn trên mặt đất, tất cả đều mất hết sức chiến đấu.
Bên phía Tiểu Bắc cũng đã chặn cứng lối ra vào, khiến những tên côn đồ bên ngoài không thể vào được.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh Công Kê tái mặt, hốt hoảng.
"Muốn chạy à!"
Ánh mắt Tiểu Đông lóe lên, nắm chặt chụm tóc dài trên đầu anh Công Kê giật mạnh trở lại.
Anh Công Kê kêu lên thảm thiết, bị kéo ngã xuống đất.
"Chán sống!"
"Đệch, còn có súng nữa à!"
Tiểu Đông mắng to, nhanh như chớp giẫm thật mạnh lên tay của anh Công Kê.
Súng lục liền rơi trên sàn nhà.
"Quỳ xuống cho tao!"
Ầm!
Anh Công Kê quỳ xuống trước người Lâm Hàn, Tiểu Nam và Tiểu Tây giữ chặt hai tay anh Công Kê, mặc gã ta ra sức giãy giụa như thế nào cũng vô ích.
Tiểu Đông phủi tay, toét miệng cười nói.
Những tên côn đồ ngoài cửa vừa thấy anh Công Kê bị chế ngự, cũng không còn dám hó hé.
Trong lòng bọn họ biết rõ thứ anh Công Kê buôn bán là gì, nếu bị bị cảnh sát bắt, bọn họ chính là tòng phạm, chắc chắn sẽ bị ngồi tù.
Còn về anh Công Kê, ắt hẳn sẽ bị lực lượng chống buôn bán ma túy Hoa Hạ xử bắn rồi.
"Chuyện...chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trần Minh Lượng và những học sinh kia chứng kiến cảnh này đều há hốc cả mồm.
Anh Công Kê mới vừa rồi còn ngang tàng hống hách, một giây sau đã quỳ xuống trước mặt một chàng trai rồi.
"Anh chàng này là ai, cảnh sát à?"
Mà ánh mắt con trai ông ta lại gắt gao nhìn chằm chằm túi bột trắng trên bàn, vừa thấy anh Công Kê bị chế ngự, cậu ta nhanh chóng chạy về phía cái bàn, định hít cho đỡ ghiền.
Tay phải Lâm Hàn vung lên.
Một luồng gió như đao cắt bắn vào cổ của cậu ta.
Cậu học sinh xụi lơ, ngất xỉu.
Lâm Hàn liếc nhìn anh Công Kê, cũng chẳng muốn tốn hơi thừa lời.
Đối với loại người cặn bã súc vật như này, giao cho luật pháp trừng trị là biện pháp tốt nhất.
Tiểu Đông lấy điện thoại ra bấm gọi số 110, báo là anh ta phát giác có người buôn ma túy.
Tốc độ ra quân của hệ thống cảnh sát ở Khu Tê Hà rất nhanh, vừa nhận được tin có người buôn ma túy, chưa đến 10 phút đã có tiếng còi xe cảnh sát chói tai vang lên bên ngoài sân trượt băng.
Bịch bịch!
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Ước chừng có hơn trăm người!
"Hai tay ôm đầu ngồi xuống!"
...
Rầm!
Cửa phòng bị phá nát, người đứng đầu hệ thống cảnh sát khu Tê Hà - Ưng Vệ Quốc bước nhanh vào.
Vừa tiến vào phòng, ánh mắt ông ta rơi vào đống túi bột màu trắng chất như núi trên bàn làm việc, con ngươi hơi co rút lại:
"Nhiều vậy sao!"
Hơn nữa ở đây chỉ là bề nổi, sân trượt băng này chắc chắn vẫn còn phòng kín tàng trữ.
Ưng Vệ Quốc lại nhìn sang Lâm Hàn bên cạnh.
Ông ta liếc nhìn anh Công Kê đang quỳ, trong lòng cũng đoán được sơ sơ.
"Dẫn hết về sở cảnh sát điều tra đi!"
Các cảnh sát đặc vụ đưa đám người Lâm Hàn rời khỏi sân trượt băng.
Những cảnh sát này cư xử với đám người Lâm Hàn rất ôn hòa, đương nhiên đã được Ưng Vệ Quốc đánh tiếng trước.
Xung quanh đang căng dây phong tỏa, không ít quần chúng vây xem chỉ chỉ chỏ chỏ.
Thời tiết hơi lạnh, Lâm Hàn hít sâu một hơi, lên xe cảnh sát.
...
Tại phòng thẩm vấn, sở cảnh sát thành phố Tê Hà.
Ưng Vệ Quốc khép lại laptop, đứng lên bắt tay với Lâm Hàn, mỉm cười nói:
"Cảm ơn vì những đóng góp to lớn của cậu cho công cuộc phòng chống buôn bán ma túy ở Kim Lăng của chúng tôi".
-------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT