Lúc này, chàng thanh niên đã đi đến nơi chỉ cách Lâm Hàn ba mét.
“Anh Thương, tối nay anh chơi bao nhiêu thế?”
Chàng thanh niên này tên là Nghiêm Thương, là người nhà họ Nghiêm ở Kim Lăng.
Nghiêm Thương cười khà khà, hai mắt cậu ta vô hồn, miệng bắt đầu sùi bọt mép.
“Nửa gói? Nhiều vậy!”, cô gái sững người.
Nghiêm Thương vừa cười vừa nói, bước đi xiêu vẹo.
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu ta nhìn thấy Lâm Hàn.
“Là anh?”
Cũng chính ngày hôm đó, Nghiêm Thương cảm thấy mình bị sỉ nhục, cậu ta vẫn luôn ghi nhớ chuyện này.
Lâm Hàn nhìn Nghiêm Thương, hiển nhiên tên này đã chơi thuốc, hơn nữa còn chơi rất nhiều.
Lâm Hàn không thèm để ý tới loại người này, anh xoay người định về phòng VIP.
“Fuck, dừng lại!”
“Cậu muốn nói gì?”
Lâm Hàn dừng bước, liếc mắt nhìn Nghiêm Thương.
“Xin lỗi? Tại sao tôi phải xin lỗi?”, Lâm Hàn lườm cậu ta: “Tôi bỏ tiền ra đặt khách sạn thì liên quan gì đến cậu?”
“Mẹ nó! Mày còn dám nói không liên quan đến tao?”
Cậu ta đấm thẳng vào mặt Lâm Hàn.
Bốp!
“Cậu tuổi chó à, cắn người lung tung thế?”
Lâm Hàn nhíu mày, giơ chân trái lên đá một cái!
Cú đá này khiến Nghiêm Thương lập tức ngã nhào xuống đất.
“Ai ui! Đau chết mất!”
Anh Công Kê đứng ở cuối hành lang nhìn thấy cảnh này nhưng không đi tới, chỉ cười nhẹ, cất túi bột trắng vào túi quần rồi xoay người biến mất trong bóng tối.
Gã ta chỉ phụ trách bán thuốc, không quan tâm những chuyện khác.
Mà Vương Hiểu Dung đang chăm sóc khách hàng ở phòng VIP bên cạnh, nghe thấy tiếng động đã lập tức chạy ra.
Vương Hiểu Dung nhìn thấy Nghiêm Thương đang nằm trên đất, sắc mặt liền thay đổi, chị ta vội vàng bước tới đỡ cậu ta dậy:
Nghiêm Thương là khách hàng lớn của Hộp đêm Ức Nam, một năm chi hàng triệu tệ.
Hơn nữa sau lưng cậu ta là nhà họ Nghiêm ở Kim Lăng, Vương Hiểu Dung không thể đắc tội.
Nghiêm Thương trừng mắt, chỉ tay vào Lâm Hàn:
“Chính thằng không có mắt này đã đánh tôi! Tôi nói cho chị biết, nếu hôm nay chị không gọi bảo vệ xử lý thằng này thì về sau tôi sẽ không tới hộp đêm của chị nữa”.
“Lâm Hàn! Cậu… cậu đánh ai không đánh lại đánh cậu Nghiêm làm gì? Cậu ấy là người nhà họ Nghiêm đấy!”
“Chị dâu, là cậu ta ra tay trước”, Lâm Hàn bất đắc dĩ trả lời.
“Cậu Nghiêm là người nhà họ Nghiêm, nếu cậu ấy có chuyện gì thì Lâm Hàn cậu có kết cục tốt được không?”
“Quả nhiên bạn của kẻ vô dụng đều là lũ vô dụng! Trần Nam là tên vô dụng, cậu cũng thế, không có mắt nhìn gì cả, còn không mau xin lỗi cậu Nghiêm!”
“Bằng không hộp đêm của chị đừng mơ có thể tiếp tục kinh doanh nữa. Nhà họ Nghiêm chúng tôi có người thuộc sở phòng cháy chữa cháy và bộ công thương ở Kim Lăng này đấy!”
Nghe thấy câu này, Vương Hiểu Dung chết lặng.
“Phiền phức rồi!”
Sắc mặt Vương Hiểu Dung khó coi, trong lòng thầm mắng Lâm Hàn một lượt.
Quả nhiên, bạn bè của kẻ vô dụng Trần Nam, không có tên nào bình thường!
“Ngây ra đó làm gì? Còn không mau gọi bảo vệ tới, đánh gãy hai tay thằng nhóc kia đi!”, Nghiêm Thương thấy Vương Hiểu Dung chần chừ thì mất kiên nhẫn thúc giục.
Khoé miệng Lâm Hàn cong lên, nở nụ cười tàn nhẫn.
Anh nhún chân lên.
Giây tiếp theo anh đã xuất hiện trước mặt Nghiêm Thương.
Tay phải anh nắm lấy cổ tay Nghiêm Thương, tay anh như móng vuốt đại bàng, nhọn hoắt, dữ tợn.
Rắc!
Một âm thanh giòn tan vang lên, là tiếng xương gãy.
Và sau đó, lại một tiếng giòn giã khác vang lên!
Rắc!
“A!”
“Aaaa!”
Hai cánh tay cậu ta đã bị Lâm Hàn bẻ gãy!
“Anh Thương!”
“Cánh tay tôi… đau… đau quá!”
Nghiêm Thương phát hiện hai tay mình đã mất kiểm soát, cứ đung đưa qua lại, rõ ràng nó đã gãy.
Lúc này, cửa phòng VIP lại được mở ra.
Người thanh niên có chiếc cằm nhọn, khí chất ẻo lả nhưng mỗi một hành động lại có sự hiên ngang tự tin.
Đó chính là Hồng Ngọc.
Ánh mắt Hồng Ngọc lạnh như băng, tiếng động bên ngoài khiến Hồng Chính ở trong phòng rất bất mãn, nên cậu ta ra ngoài xem đã có chuyện gì.
“Cậu… cậu Hồng!”
Cậu ta thuộc dòng chính của nhà họ Hồng, con trai Hồng Chính, địa vị của Nghiêm Thương so với cậu ta kém cả ngàn dặm, hai người vốn không cùng đẳng cấp.
Hồng Ngọc chỉ cần dùng một chút thế lực, một ngón tay thôi cũng đủ giết chết Nghiêm Thương rồi.
Loại người nhỏ bé này không xứng để Hồng Ngọc biết tới.
“Cậu… cậu Hồng, tôi là người nhà họ Nghiêm”.
“Nhà họ Nghiêm? Người nhà họ Nghiêm cũng không có tư cách hô to gọi nhỏ ở đây, bố tôi đang ở trong phòng. Nếu cậu chọc giận ông ấy, cẩn thận ông ấy sẽ phá huỷ cả nhà họ Nghiêm!”, Hồng Ngọc lạnh lùng lên tiếng.
“Hồng Chính cũng ở trong đó?”
Không ngờ nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn như Hồng Chính lại xuất hiện ở nơi như thế này?
“Loại kiến hôi như cậu cũng có thể gọi thẳng tên của bố tôi à?”
-------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT