Hôm đó sau khi gặp hiệu trưởng, hai người làm ầm ĩ một hồi, cuối cùng ông ta đành phải hẹn Lâm Mặc.


Đúng! Là hẹn!


Lâm Mặc nói cô có thể cho bọn họ vào lớp, chỉ là có một điều kiện.


Lâm Mặc ra lệnh cho hai người ra sân thể dục, vừa chạy vừa học công thức.


Chạy một vòng phải thuộc một công thức, không thuộc sẽ bị giội nước lạnh, cứ thế chạy lại từ đầu.


Đặc biệt, chạy một vòng không thể học nhiều hơn một công thức, nếu không cũng sẽ bắt đầu lại.


Tiết trời lúc này cũng sắp sang đông, đã trở lạnh rồi. Vừa chạy vừa bị dội nước đến ướt sũng, đầu óc mụ mị cả lên.


Hôm đó hắn ta cũng mơ hồ không biết mình hoàn thành việc đó như thế nào, chỉ biết khi về đến nhà thì cả người đã rã hết ra.


Cha mẹ nổi sùng lên, kiến nghị lên tận trường, nếu như Lâm Mặc không bị đuổi việc thì sẽ đâm đơn kiện.


Chỉ biết là hai người thất thủ trở về chỉ bởi vì một câu nói của Lâm Mặc: "Muốn mọi người biết con của bà bị đánh dấu vào sổ đen thì cứ việc."


Rốt cuộc, Ngôn gia chọn danh dự.


Sau buổi hôm đó hắn ta tỉnh dậy, khóc nháo rất nhiều lần nhưng vẫn không có hiệu quả. Cha mẹ thật sự phớt lờ chuyện đó.


Rồi, hắn ta sợ đến trường, sợ đối mặt với con người đáng sợ đó. Nhưng sau ba ngày, hắn ta bị cha mẹ bắt ép phải đi học.


Đó cũng là lúc cánh tay phải của hắn ta khỏe mạnh trở lại.


Hôm đó nhìn cô giống như không dùng bao nhiêu sức, vậy mà khi cạnh thước hạ xuống ngay trên mu bàn tay, hắn ta tựa hồ còn nghe được tiếng xương khớp mình vỡ vụn, ngay sau đó một giây, cơn đau truyền đến tận não làm tê dại cả da đầu.


Thế nhưng khi đến bệnh viện, bác sĩ lại bảo không có gì nghiêm trọng, chỉ cần bó bột khoảng một tháng là lành lặn như thường. Cơ mà vì bàn tay phải được đặt ở dưới nên lực tác động không lớn, thời gian một tuần hơn đủ để hắn ta hoạt động, thành công tháo bột, mặc dù còn chưa linh hoạt, cầm một ly nước cũng run lên bần bật.


Trở lại với hiện tại, Lâm Mặc nói: "Mang lên đây."


"Đây ạ." Ngôn Cừ một tay bó bột một tay cầm quyển tập, cung kính đem lên đưa tận tay Lâm Mặc, sau đó xoay lưng thở hắt ra một hơi.


Hắn đương nhiên không thể dâng bằng hai tay!


Lâm Mặc tùy tiện lật giở quyển tập ra xem vài giây, tiếp theo cầm viên phấn, bước đến bên bảng, như thường lệ viết lên một câu hỏi.


Cả phòng học tĩnh lặng đến lạ thường, ngoài tiếng hít thở nhè nhẹ thì cũng chỉ nghe được độc nhất âm thanh viên phấn ma sát bào bảng đen.


"Cô ta dường như không hề quan tâm đến việc Ngũ Giác trở về."


Ngay lúc này, một giọng nói thầm thì truyền đến, mọi người căng thẳng thít chặt lưng, trong lòng âm thầm mặc niệm cho Chu Lăng.


Ba người cuối bàn nheo mắt khó hiểu, cho đến khi người trên bản xoay mặt lại.


"Mời bạn học Chu trả lời câu hỏi."


"...Chu?"


"Lăng."


Cặp mắt sau gọng kính khẽ chớp, đứng lên đọc câu hỏi trên bảng, ngay tức khắc, một trận tàn phá bay ngang đầu.


Cậu ta tuy nghỉ học nhưng cũng biết chương trình trong lớp học đến bài nào. Câu hỏi này, đúng là của bài học hôm nay, nhưng mà...


Cô ta căn bản chưa giảng bài.


Khoan đã...


Sao tự dưng cậu ta lại đứng lên làm gì?


Oh shit! Cư nhiên lại nghe theo lời cô ta.


Nhận ra sự việc này, vẻ mặt cậu ta nghiêm túc hẳn lên... ngồi xuống.


Lâm Mặc cũng bỏ viên phấn về chỗ cũ, sải bước đến chiếc ghế gỗ, tiếng cây thước va chạm với mặt đất nghe "kẹt kẹt", cô đặt mông ngồi xuống, nhàm chán chống cằm, ánh mắt hướng về phía Chu Lăng, động tác trên tay không hề dừng lại, cứ thế nhìn.


"Cạch... cạch"


Bọn học sinh muốn điên tiết lên rồi.


Ác ma này luôn không thích người khác gây ồn trong giờ học của mình.


Mỗi khi có ai làm cô ta không vừa lòng, mẹ nó cô ta sẽ vừa gõ thước vừa nhìn chằm chằm người ta như vậy.


Có biết cái tiếng đó khó chịu đến cỡ nào không?


Như thể âm thanh gầm rù của một con thú dữ trước khi nhào đến cắn xé tan nát con mồi của mình.


Một tiếng "cạch" bằng năm tiếng "thình thịch", mệt tim.


Tịch Ngôn trong lòng hơi quái lạ, tựa lưng vào ghế, khẽ nâng đôi mắt tà mị lên, nhìn thẳng vào Lâm Mặc.


"Thịch"


Tim chợt lỡ một nhịp, lòng vốn thản nhiên nay lại nổi lên một gợn sóng.


Tịch Ngôn thừa nhận, trong giây phút đó, hắn sợ hãi.


Chỉ cần một ánh mắt nhưng lại thành công làm tâm trí hắn đánh lên một hồi chuông cảnh báo, mặc dù người đó còn không nhìn mình.


Đôi đồng tử đen tuyền tuôn ra vô hạng lạnh giá, lạnh tới mức làm người khác phải co ro lại, núp mình trong bóng tối. Nếu va chạm với ánh mắt này hơn năm giây nữa, hắn nghĩ mình sẽ bị sa ngã, ánh mắt như thôi miên, như hố sâu vạn trượng, làm cho người ta vô thức lạc loài vào đó, bị giam cầm suốt đời không có lối ra.


Người này còn nguy hiểm hơn cả anh Liệt.


Mà bên này Chu Lăng cũng không tốt hơn là bao, bị Lâm Mặc nhìn chằm chằm, lúc đầu cậu ta còn dám đối diện, nhưng sau mấy giây lại cụp mắt xuống, bên tai còn văng vẳng tiếng thước gõ vọng lại.


Mặc dù cách một lăng kính nhưng cậu ta cảm thấy được.


Mình hoàn toàn trần trụi trước cái nhìn vô cảm đó.


Vị giáo viên mới này, đúng là không hề đơn giản.


Cậu ta nhíu mày, cuối cùng vẫn đứng lên.


Anh Liệt đã dặn, khoảng thời gian này rất nhạy cảm, không nên làm ra việc gì khác nữa.


[...]


Không ngoài ý muốn, buổi trưa ở nhà ăn còn kinh khủng hơn cả lúc sáng, người bên người, không một kẽ hở.


Đường Lam Thiên ngồi chống cằm, ngược lại không có ăn uống, đôi mắt to tròn lấp lánh hơi híp lại, giọng nói trong trẻo vang lên: "Dường như Hồng Hồng nói đúng, cô ta thật sự rất khó chơi."


"Thông tin của cô ta." Tịch Ngôn cong ngón tay lại, gõ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt nghiêm trọng hướng về Chu Lăng.


Chu Lăng hít sâu một hơi, đưa tay nâng gọng kính lên, giọng nói nặng nề: "Đã điều tra rồi, duy nhất ba chữ: Lâm Mặc, nữ."


Ban nãy vào tiết Anh, cậu ta đã sử dụng notebook đột nhập vào kho dữ liệu trường, ngoài ý muốn là thông tin của Lâm Mặc hầu như trống rỗng, chỉ có tên và giới tính.


"Sao có thể như vậy được? Thông tin cá nhân loại này sao có thể được tuyển vào Vân Thiên?" Đường Lam Thiên trợn to mắt, hỏi.


"Đó cũng là điều tôi thắc mắc." Chu Lăng thở dài.


Tịch Ngôn hơi nheo mắt lại, vô thức sờ lên viên kim cương trên tai mình, viền môi hoàn mỹ khẽ động, lầm bầm: "Lâm Mặc, Lâm... gia..."


"Không thể nào." Cả hai người còn lại đồng thanh.


Chu Lăng nhăn chặt mày: "Lâm gia quả thực có một vị Lâm Mặc, hơn ba năm trước trở về nước sau đó lại lặn mất, nhưng mà gần đây vừa tiếp quản lại Lâm Ngộ. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, người đó là đang ở Hoa Kỳ, chưa có thông tin nào về lịch bay."


Tịch Ngôn vuốt cằm: "Sao cậu biết?"


Theo như hắn biết, vị gia chủ của Lâm gia này, không dễ điều tra. Bằng năng lực của Chu Lăng, vẫn chưa thể với tới một sợi tóc của người đó.


"Anh Liệt nói, hôm đó cậu không ở." Chu Lăng uống một ngụm nước.


Tịch Ngôn hiểu ra, đương nhiên hắn biết hôm đó là hôm nào.


"Được rồi." Hắn đứng lên, "Việc này trước mắt đừng làm phiền anh ta, đợi qua khoảng thời gian này đã."


"Chiều nay học xong thì qua nhà bọn Ninh Thần, hai thằng đó hôm nay không đi học đâu."


"Ừ."


[...]


"Ngon không?" Khúc Thừa chống má ngồi nhìn cô ăn.


Lâm Mặc gật đầu, thành thật mà nói, Khúc Thừa nấu ăn rất hợp khẩu vị của cô, lại luôn luôn thay đổi thực đơn, thực sự ngon hơn phần ăn ở ngoài rất nhiều lần.


Khúc Thừa nghe vậy thì cười một cái, cũng nhanh chóng ăn phần của mình. Mấy ngày nay luôn là như vậy, anh phải đợi cô nói "ngon" rồi mới bắt đầu dùng bữa.


"Chiều nay em dạy tiết mấy?" Anh gắp cho cô mấy miếng thịt trong hộp của mình.


"Cuối." Lâm Mặc nói một từ đơn giản.


"Vậy anh qua đón em. Thế nào?"


Cô hơi cau mày: "Chúng ta đi hai xe."


Khúc Thừa nhai xong thìa cơm, nói: "Anh kêu trợ lý chở."


Ý anh là, trợ lý chở anh đến đây xong lại chạy xe anh đi, còn anh thì về cùng Lâm Mặc.


Lâm Mặc buông đũa, nhìn anh: "Không cần phiền phức như vậy." Cô hoàn toàn có thể tự lái xe về một mình, vì cớ gì cứ phải đón tới đón lui.


"Em cũng có phiền đâu." Khúc Thừa nhéo nhéo tay cô, "Cứ quyết định vậy đi. Anh sẽ đến sớm."


Lâm Mặc thở dài, đi vào nhà vệ sinh rửa miệng.


Lúc cô ra Khúc Thừa còn chưa về, đang ngồi tựa lưng vào ghế, chăm chú đọc văn kiện trên tay, bàn ăn được anh dọn sạch sẽ, đồ thừa cũng được đặt gọn gàng vào một góc.


Lâm Mặc bước tới, rót cho mình một ly nước, nghiêng đầu nói: "Về đi."


Khúc Thừa hơi mím môi, bỏ văn kiện xuống, xoay ghế lại, ôm eo cô để cô ngồi lên đùi mình, thấp giọng nói: "Một chút đi, em tưởng chạy tới chạy lui khỏe lắm chắc? Anh cũng cần nghỉ ngơi, đâu thể đi ngay được."


Đây là phòng riêng nhà trường cung cấp cho Lâm Mặc, cô là đăng ký dạy tiết song song, có nghĩa là một khi sáng có tiết thì buổi chiều cũng vậy, thế nên theo cái tính ngại phiền của mình, cô sẽ trực tiếp nghỉ trưa ở đây, không trở về nhà.


Lâm Mặc tùy tiện để cho anh ôm mình, mệt mỏi day day trán.


"Sao vậy?" Khúc Thừa thấy cô hơi khó chịu, nhíu mày hỏi, "Đau đầu sao?"


Cô ừ một tiếng, đầu có hơi choáng.


Anh ôm cô đến bên giường, đặt mình nằm xuống, xoa trán giúp cô: "Nếu mệt thì ngủ chút đi, anh cùng ngủ với em."


"Ừ." Lâm Mặc nhắm mắt lại, quả thực nằm xuống thì đỡ đau hơn nhiều, tâm trí nặng dần, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.


Thấy cô đã ngủ, Khúc Thừa xoa thêm vài cái rồi dừng lại, trong lòng lo lắng, cầm điện thoại lên, bấm vài chữ.


Khúc Thừa: [ Bị đau choáng đầu là bệnh gì? ]


Phú Hào: [ Nhiều nguyên nhân lắm. Có thể do huyết áp thấp, mất nước, hoặc cảm các thứ. Còn triệu chứng nào khác không? ]


Khúc Thừa nhíu mày, nghiêng mắt nhìn sang Lâm Mặc, vuốt vuốt trán cô, lại nhắn.


Khúc Thừa: [ Không nóng, vừa mới uống nước. ]


Phú Hào: [ Bữa nào qua tao khám thử, bây giờ mày nằm nghỉ đi. ]


Khúc Thừa: [ Không phải tao. ]


Phú Hào: [ Ừ? ]


Khúc Thừa: [ Vợ tao. ]


Phú Hào: ...


Khúc Thừa: [ Khi nào mày về nước? Qua nhà tao khám cho cô ấy. ]


Phú Hào: [ ... Vợ mày là ai cơ? ]


Khúc Thừa: [ Lâm Mặc ]


Phú Hào: ...


Phú Hào: [ Ơ hay, không phải ly hôn rồi hở? ]


Đợi năm phút sau vẫn không thấy ai trả lời, bấm mở lại.


Mẹ nó! Hê, bị chặn rồi.


"Reng..."


Khúc Thừa bấm nút nghe máy, kề điện thoại lên tai phía bên ngoài.


"Ê thằng khốn, sao lại chặn tao?"


"Mày tự biết."


Giọng nói phía bên kia trở nên hí ha hí hửng: "Xóa rồi xóa rồi, bỏ chặn đi."


Khúc Thừa tắt máy, vào lại tin nhắn.


Phú Hào: [ ...Vợ mày là ai cơ? ]


Khúc Thừa: [ Lâm Mặc ]


Phú Hào: ...


Sau đó thì không còn gì nữa, anh bấm bỏ chặn, tiếp theo một tin nhắn liền gửi đến.


Phú Hào: [ Tao biết mày không có tiền đồ. ]


Khúc Thừa không trả lời, bên kia lại nhắn tiếp.


Phú Hào: [ Thích người ta như cún còn bày biện làm cao. ]


Khúc Thừa: [ Cút! ]


Phú Hào: [ Tao muốn gặp vợ mày. Gì á ta? Frances? ]


Khúc Thừa: [ Frances không phải là để cho mày gọi. ]


Phú Hào: [ Không gọi. Tao gọi Lâm Mặc, Lâm Lâm. ]


Khúc Thừa nhìn hai chữ Lâm Lâm kia, cặp mắt bỗng trở nên vặn vẹo, hung ác. Như nhớ lại một hồi ức không vui, thần sắc trong đôi đồng tử màu nâu thẫm lịm hẳn đi, để lại một màn đen tối vô tận, điện thoại cầm trên tay vô thức bị siết chặt lại, sau đó anh buông tay thả nó xuống giường, xoay người qua, chăm chú nhìn Lâm Mặc.


Ngón tay lướt nhẹ trên chiếc mũi cao thẳng của cô, anh đặt môi lên đó một vài giây rồi lại rời đi, vuốt ve bờ môi của Lâm Mặc, anh nhướng mày.


Lâm Lâm sao?


Mặc, anh tuyệt đối không muốn hai từ đó xuất hiện trong cuộc đời của mình.


Em cũng không muốn mà, đúng không?


Trừ người đó ra, em không cho phép ai được gọi mình như vậy. Đúng chứ?


Khúc Thừa bật cười chua xót.


Anh ghen tị với mọi thứ mà em cảm thấy tốt đẹp.


Khúc Thừa hôn lên trán cô, thì thầm: "Frances của

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play