Giữa hai người im lặng một hồi lâu, Khúc Thừa ngồi dậy, đi từng bước đến bên cửa sổ, cách một lăng kính nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm vào rồi lại trượt dài xuống theo quỹ đạo của từng hạt mưa.


Anh nhìn xuống sân vườn trống rỗng, ôn tồn cất giọng: "Em đang ở đâu vậy?"


Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít thở thanh lãnh, Khúc Thừa có cảm nhận dường như hai người chỉ là đang yêu xa, cô ở bên đó, anh ở nơi này, cách nhau một vòng trái đất, dùng tình yêu giản đơn mà chín chắn để trân trọng nhau.


Cay đắng, xót xa, hối hận, bi thương.


Tựa như hết thảy mọi chuyện đều chưa từng phát sinh.


Ngay lúc anh đang thất thần suy nghĩ, tiếng nói của cô khe khẽ vọng lại bên tai: "Sao vậy?"


Giọng của cô có hơi rời rạc, hình như là đang nằm. Khúc Thừa nhếch môi, buông mắt xuống.


Cô không trả lời câu hỏi của anh.


Anh đáp: "Lo cho em."


"Lúc nãy em ra ngoài lại chỉ mang theo điện thoại, đến cả tiền và chìa khóa cũng để ở đây."


"Không sao đâu."


"Trễ rồi, ngủ đi. Sáng mai em về."


Cô nhẹ giọng vỗ về anh, tâm trạng của Khúc Thừa rõ ràng tốt hơn nhiều: "Không về nhà sao? Để anh đi đón em."


Lâm Mặc quấn lấy vài lọn tóc của người trong lòng, đồng thời trả lời anh: "Không cần."


Khúc Thừa thất vọng cụp mắt: "Vậy sáng mai anh..."


"Khúc Thừa..."


Lại nữa.


Mỗi lần cô dùng giọng điệu bất đắc dĩ này mà gọi tên anh, trong lòng anh liền mềm nhũn cả ra, vô thức đáp ứng mọi yêu cầu của Lâm Mặc.


Anh cười nhẹ: "Được, tất cả đều nghe theo em."


"Ừ, em cúp máy đây."


"Khoan đã, sau này em đừng cúp trước nữa, để anh." Ít nhất, cuộc trò chuyện sẽ được kéo dài hơn hai giây không phải sao?


"Ừ." Lâm Mặc chuyển tay bấm nút Home sau đó ẩn âm thanh, tắt màn hình rồi để điện thoại lên kệ tủ.


Vài giây sau, sấm lại đánh một lần nữa, lần này đánh lớn hơn, trực tiếp kéo dài tận mấy hồi.


"Đùng đoàng!"


"A..."


Lục Tư Bách rốt cuộc cũng chịu không nổi mà kêu lên, vòng tay càng ra sức ôm chặt, mặt vùi sâu vào trong lòng Lâm Mặc, trán lấm tấm mồ hôi, môi dưới bị cắn rách tươm, cả người không ngừng run bần bật, phát ra vài âm tiết nức nở đáng thương.


Lâm Mặc kéo cái chăn bị cậu ta trùm đến tận đầu xuống eo, một tay để cậu ta gối đầu lên, tay còn lại quét đi vài giọt mồ hồi trên trán của cậu ta rồi di chuyển xuống môi, nhanh chóng bị cắn chặt lấy, cô sờ sờ đầu cậu ta, an ủi: "Không sao đâu."


Vài đạo ánh sáng ngẫu nhiên lóe lên rồi chìm xuống, khúc xạ lên tầm mắt của Khúc Thừa, đôi đồng tử màu nâu thẫm dần trở nên uốn éo, vặn vẹo, hắc ám nơi đáy mắt luông tuồng truyền ra ngoài, như một thanh gươm đẫm máu có linh tính, rốt cuộc cũng thoát cương bay ra khỏi xiềng xích nô lệ, dùng chiêu thức tàn bạo mà phá hủy cả thế giới.


Điện thoại bên tai còn phát ra âm thanh lộp bộp của màn mưa, hòa cùng một thể với cảnh vật nơi này.


Nhưng anh không hề nghe được gì nữa, cả người đờ đẫn. Quanh quẩn thần trí còn vang lên câu nói kia của cô.


"Không sao đâu."


Không sao đâu...


Giọng điệu dịu dàng như vậy, thân mật như vậy...


Người bên cạnh cô là ai?


Tiếng hét đó dù có mơ hồ tới đâu đi chăng nữa thì anh vẫn thừa sức nhận biết được. Đó không phải là một người phụ nữ.


"Ha..."


Khúc Thừa vung tay ném chiếc điện thoại vào tường, làm nó bể nát, sức lực đó đủ để khiến một mảng tường vỡ vụn, tróc vẩy.


Anh lấy bàn tay che khuất mắt mình, gập người xuống, cười bất lực: "Ha...ha ha..."


Cười một hồi lại như không cười nổi nữa, anh dừng lại, dồn dập hít thở, bàn tay trên mắt từ từ trượt xuống cằm...


Khúc Thừa ngồi xuống, lưng tựa vào tấm kính lạnh lẽo, cong một chân lại, úp đầu vào khuỷu tay, trong màn đêm tối tăm chỉ mơ hồ thấy ánh sáng nguy hiểm không ngừng lóe lên từ đôi mắt ám trầm.


Anh nheo mắt lại, chậm rãi buông thõng tay thả xuống đất, máu tươi như con rắn độc, không ngừng luồn lách qua từng kẽ tay, chui tọt xuống nền nhà, lan tràn đi xa.


Khúc Thừa như thể không hề biết đau, bàn tay một lần nữa nắm chặt lại, móng tay cứng cáp cắm sâu vào da thịt mảnh dẻ trong lòng bàn tay, càng lúc ánh mắt anh càng một điên cuồng.


Trong hai thằng, nó là thằng nào?


____


Lâm Mặc ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, mưa vẫn còn nhưng sấm đã hết, cô không có thói quen say giấc khi ôm người khác trong ngực.


Với Harvey cũng vậy, lúc còn ở London, mỗi khi họ làm xong, anh ta sẽ chủ động bò vào lòng cô làm tổ rồi ngủ, có mấy lần cô cự tuyệt thì sẽ bị anh ta quấn lấy làm nũng cả đêm. Lâm Mặc cũng sẽ ôm anh ta, để anh ta ngủ trong lồng ngực mình, nhưng chưa có đêm nào là cô thực sự ngủ say.


Cùng lắm chỉ là nhắm mắt, suy nghĩ đứt đoạn.


Vì vậy mỗi sáng khi nhìn đến đôi mắt của mình trong gương, cô thường cười khổ.


Lồng ngực này, có lẽ đã dành trọn cho một người. Vì vậy mà khi có ai khác cố ý tiến vào, cô sẽ không thể nào an giấc.


Chỉ có một người...


Duy nhất người đó mới là ngoại lệ.


Lực đạo đang ngoạm lấy ngón tay của mình từ từ buông lỏng, Lâm Mặc rút tay về, cô vén chăn lên, định bước vào phòng tắm rửa tay.


Giữa đường đi thì bị níu lại, Lục Tư Bách nằm sấp người, lộ ra đôi mắt buồn buồn mà nhìn cô, đáng thương nói: "Xin lỗi..."


Tuy là một câu xin lỗi nhưng với ngữ khí đó, dường như là không muốn cho cô rời đi.


Lâm Mặc đứng bên giường, cúi mắt xuống nhìn cậu ta vài giây, sau đó "ừ" một tiếng, sải bước về phòng tắm.


Lâm Mặc đơn giản xử lý vết thương của mình xong, sau đó trở về giường, nhắm mắt lại.


Lục Tư Bách ngưng mắt nhìn bóng lưng quay về phía mình, trong lòng có chút mất mát, cậu ta mím môi, đưa tay lên định chạm vào nhưng cuối cùng vẫn thất bại mà thu về.


Cô ban nãy...


Đột nhiên trở nên hờ hững.


"Lúc nãy..."


"Cô nói là tôi đang câu dẫn cô...Tại sao?"


Cậu ta hỏi xong, đợi một lúc lâu vẫn không có ai trả lời, thất vọng xụ mặt xuống, định xoay lưng lại.


Cậu ta làm ra động tác rất lớn, gần như lay động mạnh đến người bên cạnh. Cậu ta lại đợi, nhưng vài giây sau chỉ còn lại tiếng mưa cô độc vang lên trong gian phòng.


Lục Tư Bách hụt hẫng bĩu môi, vốn nghĩ chỉ cần làm như vậy thì cô sẽ chú ý đến mình, nhưng cuối cùng...


Cậu ta biết, con người này không thể nắm bắt.


Lục Tư Bách ảo não thở ra một hơi rồi nhắm mắt lại, định tiến vào giấc ngủ.


Đột nhiên người bên cạnh hơi nhúc nhích, một cánh tay khoác lên eo của cậu ta, hơi thở mát lạnh phả vào tai. Lục Tư Bách điếng người, dường như không thể tin vào mắt mình, cậu ta định xoay người qua nhưng bên hông nhanh chóng bị ghìm lại.


"Cố ý làm như vậy, còn nói không phải?" Lâm Mặc khẽ thì thầm, khi nói, đôi môi cọ xát vào hõm cổ của Lục Tư Bách, làm nó ngưa ngứa đến tê dại.


Mặt cậu ta trướng đến đỏ bừng, cố giữ cho mình trấn định, giọng nói run rẩy: "Tôi, tôi...không có mà..."


Lâm Mặc khép mắt lại: "Thật sao?"


"Không..." Phần gáy bị cọ đến tê rần, cậu ta yếu ớt đáp một tiếng, sau đó như nhận ra mình nói sai, vội vàng "a" lên, luống cuống không biết làm sao.


"Được rồi, ngủ đi." Lâm Mặc khẽ cười, vỗ lên eo cậu ta một cái, sau đó xoay mình lại, nằm đối diện với trần nhà.


Cô gối tay sau ót, điềm nhiên nhắm mắt lại. Vài giây sau, Lục Tư Bách xán lại gần, gối đầu lên vai cô.


"Vậy...tôi có thành công không?"


Lâm Mặc bình tĩnh mở mắt ra, liếc nhìn xuống cậu ta.


Mặt và cổ đều đã đỏ bừng hết cả lên, vậy mà vẫn còn cố chấp nói ra được những lời như vậy.


Cô không nói gì, khẽ nhấc cánh tay đẩy cậu ta ra, sau đó lách mình xoay lưng lại.


Câu trả lời là không!


Lục Tư Bách mím chặt môi lại, vẻ mặt không cam lòng.


"Tôi thích cô."


"Lâm Mặc, tôi thích cô."


"Cô có nghe thấy không? Tôi thích cô!"


"Lâm...Mặc..."


Âm cuối gần như thổn thức, cậu ta tỏ tình ba lần nhưng chỉ nhận được một tấm lưng lạnh lẽo, Lâm Mặc đến cùng vẫn không phản ứng lại.


Lục Tư Bách ưu thương nhìn cô, vành mắt đỏ hoe, lần đầu tiên trong đời cậu ta thật sự xúc động, cậu ta đưa tay lên muốn xoay người cô lại.


Nhưng bàn tay chỉ vừa chạm đến vai, Lâm Mặc đã chủ động quay người sang, ánh mắt cô trấn định không một tia gợn sóng nhìn thằng vào cậu ta, giọng nói lạnh lùng không một chút phập phồng: "Cậu nên biết thế nào là đủ."


Cô đứng lên đi về phía cửa, chỉ ném lại một câu: "Tôi sẽ ngủ ở ngoài."


Lục Tư Bách bật dậy, vội chạy theo cô. Chỉ thấy gương mặt của cậu ta đỏ bừng vì kích động, bắt lấy cánh tay cô, hét lên: "Biết đủ? Làm sao mà biết đủ?!"


"Đêm đó, là cô mời tôi uống rượu."


"Lúc ở công ty, cũng chính cô đã gọi tôi vào phòng cô."


"Hôm nay, người cứu tôi cũng là cô, người muốn ở lại với tôi cũng là cô, người vỗ má tôi cũng là cô, người ôm eo tôi cũng là cô."


"Lâm Mặc, là chính cô trêu ghẹo tôi hết lần này đến lần khác! Bây giờ khi tôi yêu cô rồi, cô lại bảo tôi nên biết đủ?"


"Cô định phủi sạch hết trách nhiệm của mình như vậy sao?!"


Cậu ta dường như gào thét mà nói hết những bức xúc tụ trong lòng bấy lâu nay.


Khuôn mặt ngây thơ ướt đẫm nước mắt. Cậu ta nghĩ, chí ít cô cũng là có hứng thú với mình, đây là lần đầu tiên cậu ta có cảm giác khác lạ với một người như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play