*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạnh phúc của bọn họ được định sẵn dựa trên nỗi đau của một người phụ nữ. 

Sau khi Cao Nhã Uyên cúp điện thoại, cô ta đóng cửa nhốt mình trong phòng. 

Đem toàn bộ quần áo trong tủ ra, xé ra từng mảnh, cái nào không thể xé được thì cô ta dùng miệng cắn ra. 

Người giúp việc nghe thấy có tiếng động, liền đi gọi bà Cao đến. 

“Nhã Uyên, con làm gì vậy?” Bà Cao mở cửa bước vào, dưới đất lộn xộn toàn quần áo, nhanh chóng bước tới ôm Cao Nhã Uyên vào lòng. 

“Mẹ, Ninh Nhất Phàm không cần con nữa rồi” Cô ta chui vào trong lòng bà Cao, khóc rất thương tâm. 

Những năm gần đây, rất ít khi giao tiếp với Cao Nhã Uyên do bà bị bệnh trầm cảm, lúc này nhìn thấy con gái bà khó chịu, không nói được gì, chỉ tiếp tục lau nước mắt. 

“Bây giờ em vẫn chưa nhìn rõ sao, Ninh Nhất Phàm đã yêu cô gái khác rồi.” 

Tiếng của Cao Sơn từ cửa truyền đến. 

Cao Nhã Uyên ngẩng cao đầu, thấy anh ta đang dựa 

người vào cửa, cái biểu cảm quen thuộc. 

Cô buông mẹ ra, bước tới, túm lấy cổ áo của Cao Sơn: “Anh rất vui có phải không? Tất cả đều là tại anh, nếu không phải là anh ép anh ấy, anh ấy sẽ không huỷ hôn ước với tôi, đều tại anh, anh và mẹ anh đều giống nhau, thấy người khác đau khổ, thì các người vui lắm có phải không?” 

Gương mặt bà Cao trở nên lạnh lùng: “Nhã Uyên, mẹ nói rồi, mẹ chưa bao giờ gặp qua con bé đó” 

“Nhưng trên người anh đang chảy dòng máu của người đàn bà hèn hạ đó” Cô ta bị cơn tức giận làm mờ mắt rồi, vì vậy mà lời nói ra không thèm suy nghĩ gì cả. 

“Nhã Uyên, con không được phép nói như vậy? Bà Cao đột nhiên đứng dậy, đứng chắn trước mặt Cao Sơn, đanh giọng mắng Cao Nhã Uyên. 

“Mẹ, tại sao mẹ rõ ràng biết anh ta là con trai của người đàn bà hèn hạ đó, mà mẹ vẫn bảo vệ anh ta như vậy, mẹ nhìn xem, bao nhiêu năm qua mẹ vì người đàn bà hèn hạ đó mà chịu biết bao nhiêu khổ rồi? Mẹ không cho phép người đàn bà đó cướp lấy trái tim của ba, ông ấy cũng không cho mẹ. Me....." 

“Bốp” Cao Nhã Uyên còn chưa nói xong, bà Cao đã tát cho cô ta một phát. 

“Mẹ!” Cao Sơn ngạc nhiên bước tới, ôm lấy bà Cao từ đằng sau: “Mẹ, Nhã Uyên đang nổi nóng, lời em ấy nói mẹ 

đừng để trong lòng” 

Cao Nhã Uyên dùng bàn tay không bị thương, che mặt, nhìn Bà Cao và Cao Sơn. 

“A” cô ta hét to một tiếng, rồi lao đi ra ngoài. 

Bà Cao ôm đầu, lùi lại vài bước, ngồi lên giường, vẫy Cao Sơn lại: “Sơn à, con đi xem em thế nào rồi, không cần quan tâm mẹ đâu? 

Cao Sơn cau mày, nhìn sâu vào mắt Bà Cao, rồi quay người ra ngoài tìm Cao Nhã Uyên. 

Cao Nhã Uyên đang mang giày cao gót, nên không thể chạy xa được, Cao Sơn kéo cô ta lại: “Nhã Uyên, em hãy bình tĩnh lại một chút đi” 

Bình tĩnh? Bảo cô ta làm sao mà bình tĩnh cho được? 

Cô ta ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu vào giữa hai đầu gối của mình: “Hu hu, tôi phải làm sao, Nhất Phàm không cần tôi nữa rồi, tôi phải làm sao đây?” 

Cao Sơn đứng cạnh lấy tay đặt lên trán cô ta:“Nhã Uyên, anh chỉ là thương em thôi” 

“Anh cút đi, tôi không cần anh thương hại” 

“Nhã Uyên, em như vậy sẽ làm tổn thương chính mình đấy, em và Ninh Nhất Phàm hủy hôn đi, nhân lúc hiện tại anh ta vẫn còn chưa biết gì hết.” 

“Không, tôi không thể huỷ bỏ hôn ước được, mãi mãi 

không bao giờ? 

“Nhã Uyên, em nghe anh đi, em như vậy, chỉ là tự làm đau bản thân, còn hại cả ba nữa” Cao Sơn giữ lấy hai vai của Cao Nhã Uyên nói, lay nhẹ, “Em phải thật tỉnh táo, có được không? Điều kiện của em tốt như vậy, em muốn tìm người như thế nào mà chả được, tại sao là vì một người không yêu mình, mà sống chết tranh giành làm gì? 

“Cao

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play