Mộ Gia Hạo quay sang nhìn Dung Tư Thành: "Chú Dung, tối nay chú mời cháu ăn được không?" Dung Tư Thành bật cười: "Được, chủ mời hai mẹ con luôn" "Mộ Gia Hạo, chủ Dung của con là bạn của mẹ đó." Mộ Yến Lệ trừng mắt nhìn cậu.
Mộ Gia Hạo phồng má, cúi đầu ăn: "Thế con phải ăn nhiều một chút để trừ cơm tối nay!"
Mộ Yến Lê: "
Cô phát hiện ra càng ngày cô càng không khiến được thằng nhóc này rồi.
Khuôn mặt của Dung Tư Thành tràn đầy sự ấm áp, anh rất thích cách hai mẹ con họ bên cạnh nhau, thực sự rất tuyệt.
Anh đưa tay xoa cái đầu nhỏ của Mộ Gia Hạo. "Cháu là con trai, con trai phải chăm sóc con gái có biết chưa?"
Xong rồi anh còn cố ý kề sát vào tai cậu, nói nhỏ: "Bây giờ cánh cháu còn chưa có cứng cáp nên cháu cứ phải ngoan ngoãn vì cơm ngày ba bữa của mình, cháu mà đặc tội với cha mẹ là điều vô cùng không khôn ngoan đâu!"
Mộ Yến Lê: " 11
Cô nghe hết đấy có biết không?
Đây là cách giáo dục kiểu gì thế này?
Mộ Gia Hạo cười híp mắt, đáp: "Cháu biết rồi ạ!" Sau đó cậu lại ngoan ngoãn nói với Mộ Yến Lệ: "Mẹ ơi con sai rồi, mẹ của con là tốt nhất!"
Mộ Yến Lê: ".. 11
Sao cô lại cảm thấy mình càng mất mặt hơn là thế nào nhỉ?
Dung Tư Thành vẫn cảm thấy buồn cười, đồ hai người gọi đều được cho vào nồi từng chút một.
Anh là một người rất lịch sự, nấu món nào trong bao lâu, nấu món nào trước món nào sau anh đều nắm rõ.
Sau đó, Mộ Yến Lệ cảm thấy không cần phải đắn đo nữa. Nếu cô không chăm sóc được người ta thì cứ không chăm sóc thôi! Cô cứ an tâm ngồi ăn thôi vẫn tốt mà.
Cách đó không xa có một người phụ nữ lén lút chụp hình ba người, sau đó mở Zalo gửi cho Vương Bích Hà.
Sau đó kèm một tin nhắn: "Bích Hà, tôi thấy Dung Tư Thành rồi. Anh ta lại có thể ngồi ăn cơm cùng một người đàn bà và một thằng nhóc. Cô xem nhanh đi, coi đây là họ hàng gì của nhà Dung Tư Thành phải không?”
Không lâu sau có một tin nhắn gửi lại. "Đó là bác sĩ chữa bệnh cho ông nội của Dung Tư Thành" "À, ai nhìn vào không biết còn tưởng gia đình đó. "Chụp thêm tấm nữa đi, chọn góc mờ mờ mấy người họ mà chụp, chụp xong thì đăng lên trang cá nhân." Vương Bích Hà lại nhằn trả lời một tin.
Người phụ nữ hiểu ra, nghiêng người chụp một tấm, sẵn tiện chụp dính cả Dung Tư Thành và Mộ Yến Lệ vào, mặc dù không rõ ràng cho lắm nhưng nếu phóng to lên thì vẫn dễ dàng nhận ra, sau đó cô ta đăng một cái caption: "Tới đây ăn lẩu đi, tui mời."
Trong thời đại internet này, chỉ cần có hai bạn chung là đã có thể nhanh chóng lan truyền ra. Hai tấm ảnh nọ nhanh chóng được phát tán trong các vòng bạn bè. Cập nhật chương mới* nhất tại TгцуenАРР.cом
Dung Tư Thành khó tiếp xúc đến mức nào mọi người đều biết cả.
Mặc dù bạn bè chơi chung với anh ta từ nhỏ không có bao nhiêu người dám nói đùa với anh ta, ngoại trừ Lục Việt Anh ra.
Có thể thấy được chỉ một tấm ảnh anh ấy và một người phụ nữ cùng ăn cơm giật gần như thế nào, huống chi người phụ nữ nó còn có một đứa con. Mọi người ai cũng cho rằng người phụ nữ này là một người "tai to mặt lớn" nên mới có thể thân thiết với Dung Tư Thành như vậy.
Tấm ảnh qua tay nhiều người, rốt cuộc Cảnh Mai Chi cũng nhìn thấy tấm ảnh này.
Cô phóng to tấm ảnh ra, nhìn gia đình ba người này, nhìn khuôn mặt tươi cười của Dung Tư Thành làm cho cô hận đến cắn răng nghiến lợi.
Anh ấy thà quen một người phụ nữ đã có con cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, điều này làm sao cô ta chịu nổi?
Cô ta lấy điện thoại di động rồi tìm số của La Bằng, sau đó ấn gọi. "Chuyện tôi bảo anh làm, anh làm như thế nào rồi?" Giọng nói của La Bằng phát ra từ trong điện thoại: "Người phụ nữ kia khó trêu quá." "Khó trêu, sao anh không suy nghĩ cách đi?" Cảnh Mai Chi thở phì phò nói: "Có chút chuyện nhỏ này mà anh cũng không làm được, sau này đừng có đi theo tôi nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT