*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mộ Yên Lệ đổ mồ hôi. Cô biết ngay xin lỗi không ai tặng hoa hồng mà, thì ra bổn ý của anh ta không phải là xin lỗi.
“Xin lỗi anh, gần đây tôi không có ý định yêu đương” Nói rồi cô muốn rời đi.
La Bằng lại chặn đường cô, vội nói: “Mặc dù nhà tôi không bằng nhà của Dung Tư Thành, nhưng tôi sẽ tốt với cô, tốt với con trai cô, coi nó như con ruột của mình. Mặc dù điều kiện của Dung Tư Thành tốt hơn tôi, nhưng nhà họ Dung sẽ không cho phép anh ta cưới một người phụ nữ có con riêng. Mà nhà tôi thì không phiền phức như thế, chỉ cần cô gả cho tôi.”
Mộ Yến Lệ thật sự nghe không nổi nữa, lên tiếng ngắt lời anh ta: “Anh đừng nói nữa. Anh không hiểu lời tôi nói hả? Tôi bảo là tôi không muốn yêu đương, anh dựa vào đâu mà cho rằng anh muốn cưới thì tôi sẽ gả hả? Đúng là mặt dày"
La Bằng lại muốn chặn đường cô. Mộ Yến Lệ giận tái mặt: “Cút!” “Cô Mộ, tôi thật lòng thích cô” La Bằng nói: “Tôi sẽ không bỏ cuộc đấu”.
Mộ Yến Lệ không quan tâm, đi thẳng vào khu nhà của mình. Đúng là đồ tâm thần! Vừa tới nhà, di động liền reo lên. Mộ Yến Lệ bắt máy, giọng nam truyền ra từ trong điện thoại: “Yến Lệ, em về nước rồi hả?”
Mộ Yên Lệ cười nói: “Vâng. Gần đây anh họ sao rồi?”
Giọng nói ai oán của người đàn ông truyền ra từ trong điện thoại: “Anh thế finào, em làm bà chủ mà không biết hả?”
Mộ Yến Lệ bật cười: “Anh họ, anh cũng là cổ đông công ty mà, anh tự làm công cho anh được không?”
“Lúc không muốn làm việc, anh đều tự an ủi mình như thế” Người đàn ông nói: “Gần đây có kịch bản mới, anh rất ci trọng, em tranh thủ đọc thử”.
“Gần đây em rất bận, anh thấy ổn là được rồi. Em rất ít khi về nước, không nhạy bén với thị trường bằng anh.”
“Muốn nhàn hạ thì cứ nói thẳng”
“Ha ha ha, thế mà cũng bị anh phát hiện à?” Mộ Yến Lệ vừa cười vừa thay giày: “Chẳng qua gần đây em thật sự rất bận”
“Em bận việc gì?” người đàn ông hỏi lại. Mộ Yến Lệ đáp: “Em muốn thành lập phòng làm việc thời trang”
Người đàn ông kinh ngạc: “Sao lại mở phòng làm việc chi cho mệt mỏi? Em không thiếu tiền mà”.
Mộ Yến Lệ cười khẽ: “Sao lại không biết? Ai chê tiền mình nhiều đâu.”
Người đàn ông lại nói: “Được rồi, anh vẫn gửi qua cho em nhé, em thấy rảnh thì đọc đi, đây là một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp, tên là Hồ Ly Chín Đuôi Tiểu Thất, anh thấy được đấy”.
Mộ Yến Lệ cười khẽ: “Vâng” Hai người lại trò chuyện với nhau mấy câu rồi mới cúp máy.
Sáng nay Mộ Ngọc Tú nhận được điện thoại của phụ huynh của con mình, nói con mình không đi học, nếu không phải Phan Văn Huy đang sửa máy tính cho mình thì cô ta đã tới đó rồi. Kết quả bận rộm với anh ta một buổi sáng, bản thảo thiết kế cũng không tìm được, mất thời gian một ngày, tan tầm cũng không dám chậm trễ, đi thẳng tới nhà chính của nhà họ Trần.
Vừa vào cửa, cô ta thấy Trần Uông Hưng đang ăn thịt kho tàu, cô ta không khỏi cạn lời. Lý do cô ta không muốn đặt con trai ở đây là vì họ chiều con quá mức, trẻ con muốn gì được nấy, ở đây mấy ngày, cô ta đã phải tốn rất nhiều thời gian mới sửa lại được tật xấu của nó.
Sau khi vào nhà, cô ta đặt túi xách lên đầu tủ, kìm nén cơn giận hỏi: “Mẹ, sao hôm nay mẹ không cho thằng bé đến trường?”
Hoắc Vân Hồng liếc nhìn cô: “Sao lại không? Chúng ta đều đã tới trường, gặp phải Mộ Yến Lệ với con trai cô ta. Con trai cô ta đụng ngã Uông Hưng nhà mình, thằng bé bị va chạm đau quá nên khóc là không muốn học nữa, mẹ lại dẫn nó về.”
Mộ Ngọc Tú nhíu mày hỏi: “Mộ Yên Lệ?”
Gần đây sao vậy? Sao cô ta cứ nghe thấy tên của Mộ Yến Lệ? không biết tại sao thành phố Cẩm Chướng này lại bé tí như thế, chỉ đi học thôi mà cũng chạm mặt nhau.
“Đúng thế, con không thấy chứ thái độ của cô ta kiêu ngạo vô cùng, cô ta còn ném mẹ ra ngoài, cánh tay mẹ còn đang đớn đây này” Hoắc Vân Hồng xoa cánh tay của mình, bĩu môi nói.
Nghe vậy, con người trong mắt Mộ Ngọc Tú xoay tròn, sửng sốt một chút rồi giả vờ nôn nóng tìm Hoắc Vân Hồng
“Cô ta còn dám đánh con hả? Bị chương chỗ nào?” Nói rồi, cô ta ngồi trước mặtHoắc Vân Hồng: “Mẹ xem nè, nghiêm trọng không?”
Hoắc Vân Hồng nhất thời nở nụ cười, cầm tay cô nói: “Không sao không sao, buổi sáng hơi sưng, mẹ lại bởi tí rượu thuốc, bây giờ đã hết rồi”.
Mộ Ngọc Tú thuận thế ngồi vào ghế: “Mẹ, sau này mẹ đừng cứng đối cứng với chị ta. Chị ta muốn nói gì kệ họ. Mẹ đã lớn tuổi rồi, sức khỏe quan trọng hơn”
Hoắc Vân Hồng vui mừng nói: “May mà Húc Tuấn cưới là con, nếu là chị gái con thì mẹ sẽ bị giảm thọ mất. Hôm nay mẹ bị cô ta chọc điên tiết, kêu cô ta xin lỗi mà không chịu, còn khiêu khích mẹ. Loại đàn bà như vậy ai cưới cũng đừng hàng yên tâm, nào bằng con săn sóc tri kỷ hả?”
Thấy mục đích đã thành công Mộ Ngọc Tú giả vờ thở dài bất đắc dĩ.
“Mấy ngày trước Mộ Yên Lệ đã trở lại, sau đó bọn con đã cãi nhau một trận, cô ta còn châm ngòi quan hệ của con với Húc Tuấn, không biết cô ta nói gì với anh ấy mà Húc Tuấn về nhà lại tát con, còn nói nếu không phải do con thì anh ấy và Mộ Yến Lệ sẽ không chia tay nhau. Bây giờ anh ấy còn ngủ riêng với con, con cũng không biết mình có thể làm con dâu của mẹ được bao lâu, có lẽ không lâu sau con dâu của mẹ sẽ đổi sang người khác”
Nghe vậy, Hoắc Vân Hồng trợn tròn mắt: “Mày nói gì? Thật hay giả? Húc Tuấn muốn cưới Mộ Yến Lệ hả?”
“Con cũng không rõ, nhưng con nghĩ nếu Húc Tuấn còn tiếp tục bị Mộ Yến Lệ quyến rũ kiểu này thì chắc sẽ nhanh thôi. Mẹ không thấy ánh mắt anh Húc Tuấn nhìn con đâu, chỉ hận không thể giết chết con. Có lẽ đàn ông đều như vậy, chiếm được thì không còn quý trọng. Bây giờ anh ấy nhìn Mộ Yến Lệ ở đâu cũng thấy ưu điểm, thậm chí còn nghi ngờ thân thể của Uông Hưng, nói chưa chắc thằng bé đã là con anh ấy. Mẹ nói xem có phải anh ấy bị ma ám rồi không?” Mộ Ngọc Tú đầy mặt tủi thân, đôi mắt lã chã chực khóc.
“Cô ta nằm mơ!” Hoắc Vân Hồng hung tợn mắng: “Cô ta muốn gả cho con trai tôi còn phải xem tôi có đồng ý hay không. Một con đàn bà lẳng lơ ong bướm như thế thì đừng hòng được bước chân vào nhà họ Trần! Ngọc