Dung Tư Thành: "..."
Anh duỗi thẳng cánh tay dài ra, trực tiếp kéo người đó vào trong lòng mình: "Em có dám nói không dùng bộ vest của tôi để đo không?"
Mộ Yến Lệ mỉm cười: "Anh buông tôi ra, thì tôi sẽ nói cho anh biết."
Dung Tư Thành vừa mới buông cô ra, người phụ nữ nhỏ nhắn đó giống như một con chạch vô cùng trơn, cô co người xuống rồi trượt ra khỏi vòng tay của anh, sau đó chân bước vội vàng chạy về phòng, lúc trước khi sắp chạy còn ném lại một câu tràn đầy sự kiêu ngạo: “Mắt của tôi chính là thước đo tốt nhất đấy!"
Dung Tư Thành nhìn cô cười, tại sao anh cứ nhìn cứ nhìn mà vẫn quay lại?
Anh đuổi theo cô, gõ cửa hai lần: "Em làm gì vậy? Không ăn cơm à?"
Trong phòng không có bất kì động tĩnh gì.
Dung Tư Thành bắt đầu nghi ngờ, theo bản năng, anh ấn vào tay nắm cửa, cửa cứ thế mở ra một cách nhẹ nhàng.
Còn người con gái nhỏ bé đó, đang đứng ở cửa, hai tay chấp sau lưng, khẽ mỉm cười với anh...
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô lấy ra một chiếc hộp sau lưng, chiếc hộp đã được mở ra, bên trong có một chiếc cà vạt màu đỏ sẫm: “Đây, tặng anh đó!”
Dung Tư Thành lại ngây người ra một lát, anh đứng bất động và nhìn chăm chăm vào cô, anh nghĩ rằng bộ dạng của mình lúc đó hơi ngốc nghếch một chút. Dù thế nào thì anh cũng không thể ngờ từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, những món quà lại được chuẩn bị chu đáo đến vậy, ngay đến cả cách tặng quà cũng vậy nữa.
Không thể không nói rằng, người con gái nhỏ bé này thật sự là biết chơi đùa, trái tim anh cũng cứ như vậy mà lên lên xuống xuống theo cô.
Làm thế nào bây giờ?
Anh sắp đị bạn gái đánh bại rồi, hình như là anh còn chưa từng tặng quà cho cô ấy nữa!
Ánh mắt anh tràn đầy tình cảm, đưa tay ôm eo cô, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng và dịu dàng: "Thắt cho tôi đi." Mộ Yến Lệ cau mày đáp: "Cái này... tôi cũng không biết cho lắm!" "Không sao, tôi sẽ dạy em." .
đam mỹ hàiDung Tư Thành vừa nói vừa nắm lấy tay cô, động tác vô cùng khéo léo, nhưng thực ra thì đều là do anh tự làm cả. "À, đoạn còn lại tôi biết rồi, cứ kéo như thế này là được đúng không?"
Mộ Yến Lệ vừa nói vừa kéo xuống.
Dung Tư Thành kêu lên theo bản năng, dường như đã bị cô kéo lên quá rồi. Mộ Yến Lệ vội vàng thả lỏng trở lại: "A! Em thắt chặt quả rồi."
Dung Tư Thành không nói gì, lại muốn cười, anh thật sự rất tò mò, làm sao cô có thể trưởng thành được vậy? Không biết nấu ăn, nhưng lại có thể nuôi dạy con thông minh như vậy?
Không biết thắt cà vạt, nhưng lại là một nhà thiết kế thời trang tài giỏi? Đôi khi anh nghi ngờ rằng cô có thể không phải là người, có thể cô là tiên nữ hay là một con hồ ly tinh nào đó, nếu không thì sao anh có thể thích cô đến như vậy?
Anh ôm cô vào lòng, trán anh cúi thấp xuống chạm vào trán cô, hai chiếc mũi chạm sát vào nhau, vòng tay anh dần siết chặt, anh muốn cơ thể của cô hòa vào cơ thể của anh, vĩnh viễn không bao giờ tách rời. “Em đã tặng nhiều thứ cho tôi như vậy, tôi nên tặng em cái gì đây?” Dung Tư Thành hỏi.
Mộ Yến Lệ nói: "Chẳng phải là ngày nào anh cũng tặng tôi những bữa ăn thịnh soạn như vậy sao? Còn cả căn nhà này nữa."
Dung Tư Thành nói: "Đây có là gì chứ? Hai người là vợ và con của tôi, đây đều là những gì tôi nên làm cả."
Mộ Yến Lệ thầm nghĩ, lời nói của người đàn ông này càng ngày càng trôi chảy, vừa rồi vẫn là bạn gái, một lúc sau đã trở thành vợ rồi. "Được rồi, chúng ta đừng thảo luận chuyện này nữa, anh đi soi gương xem xem được không?" Cô vừa nói vừa đẩy anh đi.
Dung Tư Thành không nhúc nhích, ôm lấy Mộ Yến Lệ không buông tay: "Tôi tin tưởng mắt nhìn của bạn gái tôi mà."
Mộ Yến Lệ cũng thật không nói nên lời, người đàn ông này dường như càng ngày càng dính lấy cô rồi. "Vậy anh mau đi gọi Gia Hạo ra ăn cơm đi, không phải là muốn cùng tôi đi dự lễ khai máy của anh họ sao?" Dung Tư Thành ngoan ngoãn đồng ý, miễn cưỡng buông tay người con gái đó ra.