Tề Vấn Tiêu cũng sắc mặt tối lại, ở trong ký ức của anh ấy, mỗi lần nhìn thấy người anh này đều là sát phạt quyết đoán, tuy rằng anh ấy luôn oán giận anh nhưng trong lòng cũng không thể không thừa nhận sự thông minh và thủ đoạn bày mưu tính kế của anh.
Nhưng hôm nay, anh ấy có cảm giác là không quen
Đây... là anh trai của anh ấy?
Mộ Yến Lệ nhíu mày: "Không cần, anh đừng nghe anh ấy, tôi tự mua."
Tề Vấn Tiêu đưa tay cầm lấy hộp kẹo nhỏ hình con thỏ ở trong lồng ngực của Mộ Yến Lệ: "Cái này là tôi mua, cô giúp tôi mua kẹo kia, có qua có lại mới toại lòng nhau."
Mộ Yến Lệ bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng được."
Nhìn thấy Tề Vấn Tiêu muốn đi tính tiền, cô lại nói: "Đúng rồi, anh lát nữa có chuyện gì không?"
Tề Vân Tiêu kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn: "Không có chuyện gì. Cô có chuyện gì sao?" Mộ Yến Lệ cười nói: "Không có, chỉ là muốn mời anh đến nhà tôi ăn sủi cảo, anh xem, chúng tôi mua nhiều như vậy, chúng tôi tự gói sủi cảo, anh cũng đến nhé!"
Cô muốn tạo cơ hội để cho anh ấy và Dung Tư Thành tiếp xúc nhiều với nhau hơn. Tuy rằng hai anh em này bề ngoài lạnh lùng như muốn đánh nhau, nhưng bên trong quan hệ lại rất kỳ diệu.
Thực ra cô có thể cảm giác được Dung Tư Thành đối với Tề Vấn Tiêu là bao dung nhiều hơn một chút, rất có thể anh năm đó rời bỏ mẹ của anh và em trai là có ẩn tình khác.
Tế Vấn Tiêu cũng vậy!
Tuy rằng mỗi lần đều đối nghịch với Dung Tư Thành, nhưng cô có thể cảm nhận được, anh ấy đối với Dung Tư Thành có sự nương tựa không tên, nếu không sẽ không mỗi lần nhìn thấy anh đều giống như là đứa trẻ không đòi được kẹo vậy, luôn là dáng vẻ kiêu ngạo và tức giận.
Nếu như anh ấy thật sự không quan tâm thì sẽ không ghi hận lâu như vậy!
Tề Vấn Tiêu mặt kinh ngạc vui mừng, cô lại mời anh ấy đi đến nhà cô ăn sủi cảo? Anh ấy theo bản năng nhìn Dung Tư Thành.
Được lắm!
Khuôn mặt tôi sầm đó, treo ở đầu giường quả thực có thể chữa được chứng khóc đêm của trẻ con! Anh ấy bỗng nhiên hứng thú nói: "Được!"
Dung Tư Thanh nhìn hai người quyết định vui vẻ như vậy, suýt chút nữa muốn bỏ gánh giữa đường. Một đôi mắt lạnh buốt nhìn Mộ Yến Lê.
Mộ Yến Lệ mới không sợ anh, khí thế hùng hổ trừng mắt nhìn lại: "Có gì thì cứ nói thẳng ra, làm gì chơi trò nói chuyện bằng ánh mắt, tôi nhìn lại không hiểu!"
Dung Tư Thành không phải là không muốn để Tề Vấn
Tiêu đến chỉ là không muốn để người phụ nữ này.
Anh vẫn còn nhớ, cô nói thích Vấn Tiêu, tuy rằng anh tin, cô nói thích không phải là thực sự thích, nhưng sự thân mật của hai người này vẫn là khiến cho anh có chút ghen.
Dù sao người em trai này của anh cũng lại thích Yến
Lê! Anh xóa ẩn đường, thật khó khăn lắm mới đuổi được Trình Gia Dật! Em trai anh lại tới quấy rối.
Không thể để cho cả nhà bọn họ yên tĩnh ngồi cùng ăn một bữa cơm sao?
Trải qua một hồi tư tưởng tranh đấu, cuối cùng cũng thuyết phục chính mình.
Được thôi!
Đúng lúc, để Yến Lệ kiểm tra sức khỏe cho anh ấy. Anh ngước mắt nhìn Tề Vấn Tiêu: "Nhà tôi không có người ăn không uống không, cậu đi mua đồ gia vị đi!" Tề Vấn Tiêu hừ một tiếng: "Ai đến nhà của anh?"
Dung Tư Thành vốn cũng đã muốn đi, bỗng nhiên nghe thấy lời của anh ấy, bước chân sau đó dừng lại, anh cảm thấy chuyện này cần phải nói rõ với anh ấy, sau đó nhìn người ta gằn từng chữ một: "Nhà bạn gái tôi, chính là của tôi!"
Tề Vấn Tiêu cũng không chịu yếu thế, xa xôi nói: "Bạn gái chứ không phải vợ, vẫn là đợi lấy được giấy kết hôn đi đã rồi hãy công khai chủ quyền!"
Mộ Yến Lệ nhìn thấy hai người này mặt cạn lời, thì ra lQ thứ này cũng là di truyền: "Hai người cộng lại cũng chỉ là sáu tuổi, không thể nhiều hơn. Mua hay không mua nữa? Còn mà lằng nhằng lát nữa, sủi cảo muốn được ăn cũng phải đợi đến đêm rồi!"
Cuối cùng dưới sự thúc giục của Mộ Yến Lệ, ba người mua xong đồ rồi trở về nhà.
Xuống đến ga ra dưới tầng hầm, bắt đầu xách đồ. Mộ Yến Lệ tay trái tay phải cầm mỗi bên một túi nilon. Tề Vấn Tiêu xuống xe, rất tự nhiên liền đỡ cầm lấy. Mộ Yến Lệ vừa nói không cần.
Nhưng không nghĩ rằng Dung Tư Thành so với anh ấy còn nhanh hơn, trực tiếp xách đồ trên tay của Tề Vấn Tiêu và tay của mình.
Tế Vấn Tiêu ánh mắt lóe lên một chút, chỉ là mím môi không nói gì cả. Mộ Yến Lệ trong lòng lại nghi ngờ, tại sao không để cho Tề Vấn Tiêu xách đồ?
Chẳng lẽ cảm thấy anh ấy là khách mời?
Cô nhìn thấy Dung Tư Thành túi lớn túi nhỏ xách rất nhiều, không nhịn được nói: "Dung Tư Thành để tôi xách cho một ít?"
Dung Tư Thành lên tiếng: "Không cần, em đi mở cửa di!"
Mộ Yến Lệ ngược lại cũng không quấn quýt, vào thang máy ấn tầng 59.
Vừa vào cửa, liền vang lên âm thanh vui sướng của cô: "Con yêu, chúng ta về rồi đây." Mộ Gia Hạo bĩu môi: "Con còn tưởng hai người đều con trong cái nhà này còn có một người trông mòn con mắt là con đây!"
Mộ Yến Lệ bật cười, thay xong giày: "Mau nhìn xem ai tới đây?"
Nói xong, cô liền đón Tề Vấn Tiêu đi vào nhà: "Nhanh vào đi."
Mộ Gia Hạo mặt kinh ngạc vui mừng, cười chào hỏi: "Chú Tề chủ sao lại đến đây?"