Chương 243: Oán hận ông ngoại đến mức khiến ông ra á khẩu không trả lời được
Sau khi ăn xong bữa sáng, ba người liền đi ra ngoài. Dung Tư Thành đi đến công ty, Mộ Yến Lệ tắc dẫn theo con trai toi studio. Doanh số của studio gần đây vẫn luôn rất ổn định, không phải rất bận, nhưng cũng sẽ không nhàn nhã lắm.
Mộ Yến Lệ tự mình thiết kế bộ lễ phục kia. Còn Mộ Gia Hạo ôm lấy chiếc máy tính bảng ở bên ngoài chơi.
Thoạt nhìn tất cả mọi chuyện đều đầu vào đấy.
Cho đến khi cửa studio có người đẩy ra, Mộ Gia Hạo cảm thấy có người tới, nhưng cậu bé bận chơi trò chơi vẫn chưa ngẩng đầu lên, chỉ hét một tiếng thật lớn vào bên trong: "Chú Tống Chấn, có khách hàng tới!”
Tống Chấn vội vã từ bên trong chạy ra, vừa chạy vừa đáp lời: "Ai tới thế” Mới vừa ra tới nơi liền nhìn thấy một người đàn ông khoảng bốn năm chục tuổi đứng ở cửa, đôi mắt nhìn chăm chằm vào Mộ Gia Hạo đang chơi trò chơi.
Lông mày của Tổng Chấn từ từ nhăn lại, người này... không phải là người đàn ông lần trước làm loạn cả studio đây sao?
Hình như là cha của chị Yến Lê.
Tuy rằng có chút phản cảm, nhưng cuối cùng cũng thu hồi lại thành kiến, dùng thái độ đã được bồi dưỡng của một nhân viên kinh doanh liền bước lên hỏi: “Xin hỏi ông muốn đặt thiết kế trang phục sao?”
Mộ Bang Lâm lúc này mới thu hồi ánh mắt đang đặt trên người của Mộ Gia Hạo lại, chậm rãi lên tiếng: "Yến Lệ có ở đây không? Tôi tìm nó có chút việc.”
Lúc này Mộ Gia Hạo, cuối cùng cũng đánh xong một ván, ngước mắt nhìn về phía người đứng ở cửa, đợi đến khi nhìn thấy rõ người tới, lập tức nhăn lại mày lại: "Ông tìm mami cháu để làm gì?”
Giọng nói mềm mại, nhưng khuôn mặt nhỏ bé lại lạnh lẽo đến lạ thường.
Mộ Bang Lâm tự nhiên thấy rất vui mừng, thử đi về phía Mộ Gia Hạo hai bước nói: "Cháu tên là gì? Ông là ông ngoại đây.”
Mộ Gia Hạo nhìn về phía ông ta, nghiêm túc nói: “Ông cùng mami đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, như vậy cháu cùng ông cũng không có quan hệ gì nữa cả, ông cũng đừng nên nhận họ hàng thân thích lung tung như thế”
Mộ Bang Lâm sửng sốt, không người rằng thằng nhóc này lại hung dữ như vậy, ông ta đột nhiên cảm giác cả khuôn mặt nóng bừng lên. “7 năm trước là ông ngoại hiểu lầm mẹ cháu, cho nên mới nói ra những lời như vậy..
Mộ Gia Hạo ánh mắt lạnh băng: "Ông chỉ là nói những lời như vậy vào 7 năm trước thôi sao? 7 năm sau, châu và mami lần đầu tiên gặp ông, ông liền đánh mami của cháu, cháu đây là nể mặt mami mới không giáo huấn ông, ông có biết nếu đổi thành người khác thì có kết cục gì không? Người đó đã sớm đi ăn xin trên đường rồi!”
Mộ Bang Lâm khiếp sợ đến mức các cơ trên mặt đều đang run rẩy, nếu không phải cậu nhóc nói những lời này trước mặt ông ta, nếu không phải cậu nhóc nhìn ông ta bằng đôi mắt khó chịu hằn học đó, ông ta cho rằng bản thân mình xuất hiện ảo giác.
Đây là lời mà do một đứa trẻ nói ra sao? Để ông đi ra ngoài đường xin ăn?
Nhưng trong ánh mắt của cậu nhóc có sự tự tin đó, khiến cho trái tim ông ta như bị treo lên, có lẽ cậu nhóc cũng không phải đang hù dọa ông ta! Mộ Gia Hạo vẫn chưa nói xong, nhìn Mộ Bang Lâm vừa nghiêm túc vừa nói: "Lần thứ hai gặp ông, là ngày kỉ niệm ngày cưới của một người con gái khác của ông, đuổi cháu và mami đi ra ngoài, ông có biết mami cháu đau khổ đến mức nào không?”
Mộ Bang Lâm bỗng nhiên có cảm giác không có chỗ dung thân, hơi há mồm muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích từ đầu, hôm đó ông ta quả thật là không đi thăm mộ vợ cũ
Mộ Gia Hạo hừ một tiếng: "Con gái của ông không có thuốc giảm đau uống ông không đành lòng, ông đến đây ép mami phải cứu con gái của ông, sao ông không để cho con gái ông buông tha cho cháu? Cháu cũng là con của mami, bà ấy không đau lòng sao? Mami lần nào cũng mềm lòng, lần nào cũng buông tha cho các người. Nhưng cháu sẽ không! Từ hôm nay trở đi, nếu ông còn dám làm tổn thương mami, cháu sẽ không thủ hạ lưu tình nữa!” khi cậu nhóc nói những lời này, bàn tay nhỏ nằm chặt thành quyền, trong đôi mắt đều là ngọn lửa giận ngùn ngụt.
Cả khuôn mặt của Mộ Bang Lâm lo sợ không yên, ông ta thế nhưng không cách nào đối xử với cậu nhóc như với một đứa trẻ bảy tuổi được, khí thế của cậu nhóc áp chế cả người ông ta.
Ông ta lắp bắp giải thích: "Ông sẽ không làm tổn thương đến nó nữa, ông, ông chỉ là muốn, muốn tới thăm nó!"
Mộ Gia Hạo cười nhạo một tiếng: "Mỗi một lần ông gặp mami, mami đều đau lòng rất lâu, ông cho rằng cháu còn có thể để ông gặp mami sao? Đi ra ngoài!”
Mộ Bang Lâm dù gì cũng quản lý một cái công ty, bên dưới trướng là mấy trăm nhân viên, giờ phút này lại bị một cậu nhóc hỏi từng câu đến mức á khẩu không trả lời được câu nào.
Ông ta nhớ rõ mỗi lần thấy cậu nhóc, cậu nhóc không ai biết đến, lại không nghĩ rất tất cả mọi thứ đều trật tự rõ ràng, mỗi một chuyện cậu nhóc đều nhớ rõ rành mạch.
Tổng Chấn đang đứng ở một bên âm thầm trầm trồ khen ngợi, không hổ là Gia Hạo, nói chuyện đúng là khiến người khác cứng họng.
Đúng vậy! Chính là muốn khiến cho ông ta á khẩu không trả lời được!
Mộ Bang Lâm thở dài một hơi: "Được, vậy, vậy cháu giúp ông nói lời cảm ơn với mami và tổng giám đốc Dung đã buông tha cho công ty Mộ thị, chuyện đã như vậy, vậy thì, vậy ông không gặp nữa, ông đi đây.”
Nhưng khi ông ta vừa quay người định rời đi, bỗng dưng nghe thấy giọng nói của Mộ Yến Lê: "Tống Chấn, là ai thế?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT