Phan Tổ Trinh nhíu mày, quay sang nhìn Trương Hà My và Phan Văn Huy.
Sau đó bà ta mới nhìn về phía Dung Tư Thành: “Dung Tư Thành, chuyện gì đây?"
Dung Tư Thành uể oải đáp lại: "Không có gì
Phan Tổ Trinh nói: "Dù sao người ta cũng là khách, sao có thể đuổi khách đi chứ?"
Dung Tư Thành nhìn về phía Phan Tổ Trinh, giọng điệu bình tĩnh, nhưng lời nói lại cực kỳ kiêu ngạo: "Tôi nhìn cô ta thấy không vừa mắt!"
Anh vừa dứt câu, Phan Tô Trịnh thở dài.
Phan Văn Huy lại mất binh tinh: "Anh không vừa mắt là có thể đuổi chúng tôi ra ngoài sao? Chúng tôi đến đây là để mừng thọ, anh dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi ra ngoài?"
Dung Tư Thành đột nhiên nhìn về phía Phan Văn Huy, ánh mắt sắc bén như dao.“Bởi vì đây là nhà họ Dung!”
Anh vừa dứt lời, câu này không khác gì tát thẳng vào hai cô cháu nhà anh ta.
Lâm Hà Vinh lại âm thầm trầm trồ khen ngợi! Nhà họ Phan cũng không biết trời cao đất rộng, dám coi nơi này như nhà của mình? Còn muốn hỏi dựa vào cái gì mà làm như vậy sao?
Lý do chính là vì không vừa mắt:
Mộ Yến Lệ lo lắng anh sẽ tức giận vì chuyện còn con này, cô nhanh chóng nở nụ cười và giải thích: “Dì ơi, chuyện là như vậy, cô Trương đây đã từng là bạn gái của Lâm Hà Vinh, không những không chịu an phận mà còn lên kế hoạch hãm hại bạn của Lâm Hà Vinh, một tuần trước cô ta đã bị Lâm Hà Vinh đá, hôm nay cô ta tới đây chính là muốn lừa gạt cậu Phan đây, hoặc là cố ý tới đây để khiêu khích! Cho nên Dung Tư Thành mới đuổi cô ta ra ngoài!"
Trương Hà My ở cách đó không xa, dùng hết sức hét lên: “Bà Dung, không phải như vậy đâu, tôi thật lòng muốn ở bên Văn Huy!" .
ngôn tình tổng tàiPhan Tố Trinh liếc nhìn người phụ nữ, cô ta khả xinh đẹp, và cô ta là mẫu người đàn ông thích, nhưng người phụ nữ mà Lâm Hà Vinh không cần, không quan tâm cô ta thật lòng hay giả dối, cô ta không thể nào ởbên cạnh cháu trai bà ta được
Phan Văn Huy đương nhiên cũng có thể đoán được tâm tư của Phan Tố Trinh, trong lòng thẩm mắng Mô Yến Lê xen vào việc của người khác, nhưng đành phải giải thích: "Cô ơi, cháu không biết, cháu cũng chỉ bị người phụ nữ này lừa
Phan Tố Trinh lạnh lùng nói: “Câm miệng, nếu không cô sẽ cho người ném cả hai đứa ra ngoài đó!" Phan Văn Huy xấu hổ, nhanh chóng ngậm miệng lai.
Trương Hà My cũng không cam lòng để vệ sĩ ném mình ra ngoài.
Lúc này Dung Tư Thành mới nhìn về phía Lâm Hà Vinh: “Biết rõ là hôm nay là sinh nhật của ông mà còn làm loạn, cháu lên trên với ông đi!"
Lâm Hà Vinh luôn có chút sợ hãi khi đứng trước mặt Dung Tư Thành, vội vàng theo tiếng: “Dạ cậu!"
Nói xong, anh ta vội vàng chạy lên lầu.
Phan Tố Trinh cũng nói với Phan Văn Huy: "Đứng ngơ ra đó làm gì, mau thu dọn đi!”
Sau đó bà ta quay ra nói với mọi người: "Hiểu lầm đã được giải quyết rồi, mọi người cứ tự nhiên chơi đi!”
Khách khứa tụ lại thành từng nhóm nhỏ, xì xàobàn tán.
Cách đó không xa, Cảnh Mai Chi và Vương Bích Hà đang nhìn nhau, họ đang âm thẩm định tìm cơ hội để Mộ Yến Lê uống rượu, họ cùng nhau nhìn qua, vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Việt Anh và Tần Dương Đức, Vương Bích Hà đi về phía họ.
Lát nữa Dung Tư Thành nhất định sẽ đưa Mộ Yến Lê tới đây để cùng họ uống một lỵ, dù sao bọn họ cũng đều là người quen, cô ta chỉ cần tìm cơ hội tốt, bỏ thuốc vào ly của Mô Yến Lệ là được.
Quả nhiên...
Đúng như cô ta đoán, không lâu sau Dung Tư Thành đưa Mộ Yến Lê lại đó.
Lục Việt Anh là người rất thích nói và hay cười, nhưng lúc này không nói gì, đôi mắt đào hoa kia dường như đã nói lên rất nhiều điều.
Anh ta hiểu Dung Tư Thành.
Nhiều năm như vậy, hai người có hai tính cách khác nhau, luôn than phiền lẫn nhau, nhưng cũng không vì thế mà ảnh hưởng đến tình cảm. “Chậc chậc! Hôm nay là tiệc sinh nhật của ông cụ Dung mà lại mời bác sĩ Mộ tới đây sao, bác sĩ Mộ tới nhà khám bệnh thì tính phí như thế nào? Có được giảmgiá hay không?"
Mộ Yến Lê cười nói: "Giảm giá cho mọi người không phải là đã vô tình sỉ nhục mọi người sao?" Lục Việt Anh cười lớn: "Đến đây đi, sỉ nhục tôi đi, tôi sẽ không để bụng!”