Chương 527: Vợ cả không ganh đua.

“Anh có thể học MBA còn có thể học nghiên cứu sinh ở các chuyên ngành khác. Anh cả của em là thạc sĩ quản trị kinh doanh của trường Harvard, thạc sĩ kỹ thuật của viện công nghệ Massachusetts…Tóm lại là có thể cầm được học vị ở trong tay.” Lục Sênh Hạ chững chạc đàng hoàng nói.

Đỗ Chấn Diệp lắc đầu bật cười: “Có thể anh không giỏi như anh rể họ nhưng mà anh hẳn cũng sẽ học MBA.”

Lục Sênh Hạ vén mái tóc ngắn ở trên trán: “Sau này anh sẽ còn đến Thành phố Long Minh nữa không?”

Đỗ Chấn Diệp nhún vai: “Nếu như có thể thành lập quan hệ hợp tác với Đế Vương thì hẳn là sẽ còn tới nữa.”

Cậu ta rất hy vọng có thể hợp tác với Đế Vương, có thể có thể chịu trách nhiệm.

Lục Sênh Hạ cười: “Anh cả của em không phải là anh rể họ của anh sao? Anh ấy chắc chắn sẽ hợp tác với anh.”

Hoa Hiền Phương và Lâm Đại Dao đã trải thảm dã ngoại ở trên mặt đất, Hoa Phi dựng lều che nắng.

“Mấy đứa tới đây ăn chút gì đi.”

Cô có đem theo sushi, bò sốt vang, bánh mì bơ…

Cô tự nấu món bò sốt vang.

Lâm Đại Dao đem theo một con vịt quay với công thức bí mật độc quyền của cô ấy.

“Chị nấu bò sốt vang ngon thật.” Hoa Phi liếm môi.

Hoa Hiền Phương cười trêu chọc: “Kỹ năng nấu nướng của Đại Dao giỏi hơn chị, Đại Dao làm vịt quay quá ngon nên em đã không cần chị nữa rồi.”

Hoa Phi ôm vai của cô: “Chị là chị, bạn gái là bạn gái, sao có thể thay thế lẫn nhau được chứ?”

Lâm Đại Dao gật đầu giống như gà con mổ thóc: “Đúng vậy, mùi vị em làm khác với mùi vị chị làm, bò sốt vang của chị cũng có công thức bí mật riêng đúng không?”

Đôi mi dài dày của Hoa Hiền Phương khẽ hiện lên vẻ ranh mãnh: “Muốn trói được trái tim đàn ông thì trước hết phải trói được dạ dày của đàn ông, vì vậy phụ nữ phải có bí quyết nấu nướng riêng.”

Đôi mắt đen tròn của Lục Sênh Hạ đảo quanh hốc mắt mấy lần, xem ra cô bé cũng phải học một ít kỹ năng nấu ăn mới được, không thể cứ là đứa con gái được nuông chiều sống an nhàn sung sướng, như vậy mới có thể trổ hết tài năng trong cuộc chiến tình yêu.

“Anh Chấn Diệp anh thích món ăn có khẩu vị như thế nào? Món cay Hàn Xuyên, món ăn Đông Hạ, món ăn Tương Thái hay là món ăn Chiết Thái?”

Đỗ Chấn Diệp giang tay ra: “Anh không kén ăn, khẩu vị nào cũng có thể ăn.”

“Người thành phố Tinh Không đều không giỏi ăn cay đúng không?” Lục Sênh Hạ nghiêng cái đầu nhỏ nhìn cậu ta.

Đỗ Chấn Diệp gật đầu: “Ừ, nhưng mà mẹ của anh là người Giang Thành, người Giang Thành thích ăn cay cho nên anh cũng có thể ăn cay.”

“Vậy sao, vậy thì em biết rồi.” Lục Sênh Hạ lộ ra nụ cười tinh nghịch.

Sau khi ăn cơm dã ngoại họ chơi bài poker một lúc rồi mới đi xuống núi.

Lúc này Tư Mã Ngọc Thanh đang cáu kỉnh với Tư Mã Ngọc Như.

Hôm nay cậu ấy không học một tiết nào cả, giáo viên vừa mới mở miệng cậu ấy ngồi ở bên cạnh đã hét lên.

Trẻ con luôn có cách nổi loạn riêng để chống lại người lớn.

“Cháu muốn về nhà, cháu không muốn ở với cô nữa, cô là người đáng ghét nhất trên thế giới này, cháu muốn bố với mẹ.”

Tư Mã Ngọc Như không thể làm gì chỉ có thể ở bên cạnh khuyên bảo: “Ngọc Thanh ngoan nghe lời, ngày mai cô sẽ dẫn cháu tới vườn bách thú chơi được không?”

“Cháu không muốn chơi với cô, cháu chỉ muốn chơi với chị gái xinh đẹp.” Tư Mã Ngọc Thanh chống nạnh, hung tợn trừng mắt nhìn chằm chằm bà ta.

Trong bụng Tư Mã Ngọc Như chứa một rổ tức giận: “Rốt cuộc Hoa Hiền Phương đã nói với cháu những lời ngon ngọt gì mà làm cho cháu dính lấy cô ta như vậy?”

“Chị gái xinh đẹp là chị gái tốt nhất trên thế giới này.” Tư Mã Ngọc Thanh làm mặt quỷ với bà ta rồi chạy đến bãi cỏ trong sân đặt mông ngồi xuống vẽ vòng tròn nguyền rủa bà ta.

Mọi người ở bên ngoài chắc chắn đang chơi rất vui vẻ và ăn rất nhiều thứ ngon, chỉ có một mình cậu ấy ở trong nhà buồn bực đến nỗi sắp trở thành nấm mốc rồi.

Lúc Lục Sênh Hạ trở về thì ngâm nga một bài hát rất vui vẻ, nhìn thấy Tư Mã Ngọc Thanh nước mắt lưng tròng ngồi một mình ở trong sân thì đi tới: “Ngọc Thanh, chị và Kiến Quân nhặt được rất nhiều xác ve sầu, em vào phòng chị rồi chị sẽ chia cho em một ít để chơi nhé.”

Cô bé nháy mắt, Tư Mã Ngọc Thanh hiểu ý từ trên đồng cỏ đứng dậy.

Đi vào phòng khách Tư Mã Ngọc Như nắm chặt cánh tay con gái: “Con muốn dẫn Ngọc Thanh đi đâu?”

“Đi tới phòng của con, sao vậy? Ngọc Thanh không thể vào phòng của con sao?” Lục Sênh Hạ cố ý hỏi.

“Có thể vào phòng của con nhưng không cho phép đi lên lầu ba.” Sắc mặt Tư Mã Ngọc Như vô cùng nghiêm khắc, bà ta tuyệt đối sẽ không cho Hoa Hiền Phương có cơ hội tới gần Ngọc Thanh, nếu không không biết cô ta sẽ còn nói lời ngon ngọt gì với thằng bé.

Hoa Hiền Phương không để ý đến bà ta nắm tay con trai: “Đi thôi, chúng ta về phòng.”

Hứa Kiến Quân yếu ớt nhìn Tư Mã Ngọc Như: “Bà nội nhỏ bà bị bệnh nên phải nhanh chóng đi chữa trị, nếu không bà sẽ mất tất cả mọi người ở trong nhà.”

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như khẽ giật, bà ta không nghĩ như vậy, mọi chuyện cứ để cho Hoa Hiền Phương “làm càn” thì bà ta mới mất hết tất cả những gì thuộc về mình.

Lục Sênh Hạ dẫn Tư Mã Ngọc Thanh vào phòng sau đó khóa chặt cửa, lấy bò sốt vang và vịt quay từ trong ba lô ra.

“Đây là bọn chị đặc biệt để dành cho em nên nhanh ăn đi, nhớ kỹ ăn xong phải lau miệng sạch sẽ đừng để mẹ chị nhìn thấy.”

Tư Mã Ngọc Thanh nín khóc rồi nở nụ cười: “Em biết mọi người sẽ không vứt bỏ em mà.”

Cậu ấy cầm một miếng thịt bò nhét vào trong miệng: “Thật là ngon.”

“Bò sốt vang là do chị dâu làm, vịt quay là do chị họ làm.” Lục Sênh Hạ cười nói.

“Nếu như em học thì chắc chắn cũng có thể làm ra món ăn ngon như vậy.” Tư Mã Ngọc Thanh vô cùng tự tin nói.

Lục Sênh Hạ vỗ vai của cậu ấy: “Đợi đến khi mẹ em về thì em có thể về nhà rồi, đến lúc đó muốn làm cái gì thì làm cái đó, mẹ chị không thể quản được em nữa.”

Tư Mã Ngọc Thanh vừa ăn vừa mơ hồ nói: “Rõ ràng lúc trước cô rất tốt, tại sao bây giờ lại trở nên đáng sợ như vậy? Em nghi ngờ cô không phải cô của em mà đã bị người ngoài hành tinh chiếm đoạt.”

Lục Sênh Hạ thở dài: “Phụ nữ thời kỳ mãn kinh đều như vậy, tính tình càng ngày càng kỳ lạ, càng ngày càng mẫn cảm, động một tí lại nổi giận. Chị thực sự lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy thì mẹ không chỉ mất chúng ta mà cả bố nữa.”

Mặc dù mẹ là vợ nhỏ nhưng bà ấy vẫn luôn chiếm thế thượng phong.

Một tuần có bảy ngày thì bố chỉ ở trong phòng của mẹ cả có hai ngày, tất cả những thời gian còn lại đều ở bên cạnh mẹ.

Hàng năm bố chỉ nhớ tới sinh nhật của mẹ chứ từ xưa tới nay không nhớ sinh nhật của mẹ cả.

Mỗi lần đến sinh nhật của mẹ bố đều sẽ tỉ mỉ chuẩn bị quà cùng với các tiết mục, mà mẹ cả mãi mãi cũng chỉ yên lặng đón sinh nhật một mình.

Ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn bố cũng dẫn mẹ đi theo, cho tới bây giờ chưa từng dẫn mẹ cả đi theo.

Mẹ cả là vợ cả trên danh nghĩa còn mẹ cô bé là vợ cả trong thực tế.

Nhưng bây giờ hướng gió dường như đã thay đổi.

Bố ở bên cạnh mẹ cả nhiều hơn.

Trước kia sau khi ăn xong cơm tối bố sẽ nắm tay mẹ đi dạo trong vườn hoa, bây giờ bố lại dẫn cháu trai đi dạo trong vườn hoa với mẹ cả.

Bây giờ mẹ cả không còn ganh đua nữa, mỗi ngày ngoại trừ múa Thái Cực Quyền với bà nội và nghiên cứu chế độ dưỡng sinh thời gian còn lại đều chăm sóc cháu trai, chứ không còn hỏi han tới chuyện gia đình cũng không âm thầm phân cao thấp với mẹ nữa.

Mà mẹ vẫn cứ quan tâm cái này lo lắng cái kia như cũ.

Bố hiển nhiên sẽ cảm thấy ở bên mẹ cả càng dễ chịu hơn.

Tư tưởng của đạo gia quả nhiên vẫn rất mạnh mẽ.

Thuận theo tự nhiên không làm gì cả mới là hành động.

Không phân cao thấp mới là phân cao thấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play