Chương 478: Phần thưởng này có thể suy nghĩ.

Ngày hôm sau, Hoa Hiền Phương dẫn bọn nhỏ đến công viên thiếu nhi.

Ba người hăng hái chạy đến máy gắp thú.

“Chúng ta trước đặt ra quy tắc, mỗi người có một trăm đồng, tùy ý gắp, con lớn tính hai, con khỉ lớn là khó nhất nên tính bốn. Cuối cùng ai nhiều nhất thì thắng.” Lục Sênh Hạ nói.

“Được.” Tư Mã Ngọc Thanh và Hứa Kiến Quân gật gật đầu.

Thấy bọn nhỏ đi chơi, Hoa Hiền Phương đưa tay đặt lên vai Lục Kiến Nghi: “Ma vương Tu La, chúng ta cũng thi xem ai gắp nhiều hơn?”

Cô nhớ vào năm lớp sáu, khu vui chơi của tiểu khu có một máy gắp thú, cô và Thời Thạch mỗi ngày đều tới chơi.

Thời Thạch rất giỏi, mỗi lầm đều gắp được rất nhiều thú bông.

Lục Kiến Nghi hé ra một nụ cười chế giễu, anh đường đường là cậu chủ hàng đầu của thành phố Long Minh sao có thể chơi loại trò chơi ấu trĩ này chứ?

“Em tự chơi đi.”

Đôi lông mi dài cong vút của Hao Hiền Phương chớp một cái, lóe lên một tia sáng quỷ quyệt: “Em dám cá, anh từ trước giờ chưa bao giờ chơi máy gắp thú.”

Lục Kiến Nghi đúng thật là chưa chơi, anh sẽ không lãng phí thời gian cho trò chơi dành cho trẻ con này.

“Anh đợi mọi người ở quán cafe.”

Cô đưa tay nắm lấy cánh tay anh: “Cùng chơi đi, anh không thấy bốn chữ ngài cửa “tạm ngừng kinh doanh” sao, Ngọc Kỳ đã nói sắp xếp cùng quản lý của khu vui chơi bao bốn tiếng, sẽ không có ai đến làm phiền.”

“Không có hứng thú.” Cậu chủ Lục một mặt tự hào.

Cô bĩu môi: “Thôi đi, em tự chơi vậy, em chơi rất giỏi đó. Lúc ở An Kỳ, em và Nhã Thanh thường mang Tiểu Quân đến tiệm ở ông Jack gắp thú bông. Nhã Thanh rất giỏi, một hai đồng là có thể gắp được thú bông, e rằng người trên thế giới có thể cùng Nhã Thanh đấu chỉ có Thời Thạch, tiếc là Thời Thạch không còn nữa, vì vậy không còn người gắp thể gắp qua Nhã Thanh…”

Cô gật gù đắc ý, bô bô nói một tràng, hàng lông mày rậm đẹp của người đàn ông bên cạnh đã vặn thành một đường thẳng,

Anh đua tay ra xoa mạnh đầu cô: “Em nói bậy thêm một chữ nữa xem?”

“Sao vậy? Em đang tự nói một mình mà.” Cô làm ra vẻ mặt kỳ quái.

Lục Kiến Nghi cầm tay cô đặt lên cần điều khiển: “Không phải chỉ là gắp thú bông sao, gia gắp cho em xem.”

Anh lắc lư cần điều khiển, chiếc kẹp lớn bên trong lắc lư dữ dội, lúc rơi xuống, chính xác gắp được một con khỉ lớn.

Chiếc kẹp rung chuyển với biên độ rất lớn, lúc mở ra con khỉ lớn đã bị ném trúng vào hố.

Hoa Hiền Phương mắt mở còn to hơn chuông đồng, miệng há thành chữ O, qua hồi lâu cũng không khép lại.

Lục Kiến Nghi đắc ý nhướng mày, giơ ngón trỏ lên nhẹ nhàng ấn cằm khép miệng cô lại.

Cô nuốt xuống một ngụm lớn nước bọt, hoàn toàn không dám tin anh lại có thể vào lần đầu tiên gắp được con khỉ lớn, độ khó của nó là lớn nhất nha.

“Anh là lần đầu tiên chơi sao?”

“Em nói xem?” Lục Kiến Nghi nhún vai, chỉ số thông minh cao là một lợi thế tuyệt đối nha.

Hoa Hiền Phương cảm thấy đây không phải chỉ là chỉ số thông minh thôi mà còn là RP nữa.

“Lần này là anh vận khí tốt, có lần e cũng có thể một lần gắp trúng. Chúng ta cũng giỗng bọn trẻ đi, lấy giới hạn một trăm đồng, thi xem ai có thể gắp nhiều hơn, như thế nào?”

“Không có hứng thú.” Lục Kiến Nghi một bộ lạnh lùng gõ trán cô một cái.

Đại cậu chủ chính là làm giá.

Nhưng Hoa Hiền Phương có cách khiến anh hạ mình.

Cô nhẹ nhàng hạ người, áp và tai anh nói khẽ: “Người thua đêm này sẽ vì người thắng phục vụ tất cả mọi thứ.”

Đôi mắt đen của Lục Kiến Nghi sáng lên, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà ác: “Phần thưởng này có thể suy nghĩ.”

Lúc này bọn trẻ mỗi đứa đã gắp được mấy con thú bông.

Hứa Kiến Quân bình tĩnh và điềm đạm, đôi mắt to tinh tường quan sát từng con thú bông trong máy, tìm con dễ gắp nhất.

Tư Mã Ngọc Thanh cũng gắp được một con khỉ lớn, đắc ý đặt trước mặt Lục Sênh Hạ khoe khoang: “Em chỉ dùng mười lăm đồng là gắp được con khỉ lớn khó nhất nha.”

“Hừ, chị chỉ dùng sáu đồng là gắp được bé ngủ, bé nghủ cũng rất khó nha.” Lục Sênh Hạ hơi nhướng mày.

Tư Mã Ngọc Thanh le lưỡi làm mặt quỷ: “Đó là chị vận may tốt, bé ngủ nếu nằm sấp thì rất dễ gắp, có lúc chỉ ba đồng là em có thể gắp trúng rồi. Con khỉ lớn cho dù nằm sấp hay nằm ngửa đều rất khó gắp .”

“Chốc nữa chị cũng sẽ gắp con khỉ lớn.” Lục Sênh Hạ nhăn mũi.

Nửa tiếng sau…

Hoa Hiền Phương mồ hôi đầy đầu, hai bao dưới chân Lục Kiến Nghi đã không thể nhét được nữa, hai cái máy đều bị anh gắp hết rồi, còn cô chỉ mới gắp được mười hai con.

Thực sự trình độ này của của cô đã là không tệ rồi, trong giới gắp thú này cũng được xem là cao thủ.

Nhưng đấu cung Lục Kiến Nghi, căn bản là không phải là một đối thủ nặng ký.

Anh ta lại còn là người mới, lần đầu tiên chơi.

“Bảo bối, chúng ta nghỉ ngơi một chút, uống chút nước, ăn chút trái cậy rồi chơi tiếp.” Cô quyết định nghỉ ngơi giữa giờ.

“Được ạ.” Tư Mã Ngọc Thanh lập tức chạy đến, cậu đã sớm khát rồi.

Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân cũng đi tới, nhìn thấy dưới đất toàn là thú bông bọn nhỏ đều ngơ rồi.

“Woa, đây là ai gắp vậy, giỏi quá đi!” Lục Sênh Hạ che miệng, kinh ngạc.

“Anh của em gắp đó, anh ấy hôm nay tự đem ra, vận may không phải tốt bình thường.” Hoa Hiền Phương chen vào.

“Tuyệt đỉnh cao thủ nha!” Lục Sênh Hạ giơ ngón tay cái lên.

“Anh họ Lục quả nhiên là cậu chủ số một ở thành phố Long Minh, đến gắp thú cũng giỏi hơn người khác, xem ra lớn lên em muốn thành cậu chủ số một ở ở thành phố Long Minh cũng không dễ nha.” Tư Mã Ngọc Thanh không còn lời nào để nói.

Lục Kiến Nghi xoa xoa đậu cậu: “Cậu nhóc, nhóc thật sự muốn thay thế anh sao?”

Tư Mã Ngọc Thanh chớp chớp mắt: “Có phải là rất khó không?”

“Tất nhiên là rất khó rồi.” Lục Sênh Hạ tiếp lời: “Danh tiếng của của anh là “chiến thần”, cho dù làm gì đều sẽ tiêu diệt đối thủ vào vài chiêu. Ở trường, điểm kiểm tra của anh luôn là điểm tối đa, không có ngoại lệ, đến anh Hứa và anh Thiên đều phải chịu thua. Còn cậu đến kiểm tra cũng không bằng bạn học thì làm sao thay thế nha?”

Tư Mã Ngọc Thanh gãi gãi đầu: “Em vốn cũng không nghĩ như vậy, là nghe ba mẹ em nói á. Anh họ Lục lớn hơn em mà, đợi về sau anh ấy về hưu, em không phải là thay thế được sao?”

Lục Sênh Hạ giễu cợt: “Em nghĩ cũng quá đẹp rồi đấy, anh chị về hưu rồi, cũng là cháu chị Kiến Diệp thay thế, không đến lượt em đâu.”

Đôi mắt nhỏ của Tư Mã Ngọc Thanh trợn tròn: “Em lớn hơn nó nhiều lắm, lúc nó chưa trưởng thành, để em làm hai năm cũng được đi.”

Hoa Hiền Phương cười lên, đúng là lời trẻ con không có kiêng kỵ, Tư Mã Ngọc Thanh căn bản là không có khái niệm gì về cậu chủ số một thành phố Long Minh.

“Ngọc Thanh, cậu chủ số một Thành phố Long Minh không nhất định chỉ có một người, anh họ Lục là cậu chủ số một trong giới thương gia, em có thể làm cậu chủ số một trong giới ẩm thực nha. Khi lớn lên em có thể xậy dựng nên vương quốc ẩm thực cho mình.”

Tư Mã Ngọc Thanh cúi đầu, lộ ra một chút ủ rũ: “Em cũng nghĩ như vậy nha, nhưng nói với mẹ lại bị mắng, bà nói nhiệm vụ của em sau này là gánh vác gia tộc lớn và tập đoàn lớn, không được tham ăn tham uống.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play