Chương 452: Nhìn cô hạnh phúc, cũng là một kiểu yêu.

Tiểu Quân đi ra ngoài tìm Lục Sênh Hạ chơi, Hoa Hiền Phương đi vào: “Anh, anh thích mạo hiểm như vậy, chạy hết chỗ này đến chỗ khác, bác trai bác gái không lo lắng sao? Anh là con độc đinh của nhà họ Tần đấy.”

Anh ta cười: “Em yên tâm, ông trời không dám thu nhận anh, nếu dám thu nhận anh, vị trí của ông ta sẽ không giữ được mất.”

Hoa Hiền Phương “phụt” cười ra tiếng, nói cũng đúng, Lục Kiến Nghi là ma vương tu la, còn anh ta là hỗn thế ma vương, chỉ có chuyện người khác không nghĩ đến, không có chuyện mà anh ta không dám làm.

“Cho dù nói thế nào, vẫn nên chú ý an toàn, suy cho cùng anh đã từng bị thương một lần, còn mất trí nhớ nữa, cho đến tận bây giờ mới thực sự bình phục.”

Trên mặt của Tần Nhân Thiên hiện qua một tia giận dữ âm trần: “Em có biết vì sao anh lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn không?”

Hoa Hiền Phương hơi ngây người, mang theo nghi vấn nói: “Không phải là do dây thừng đột nhiên bị đứt sao? Nhưng may mà anh được một cái cây lớn đỡ lấy, không thì hậu quả thật không dám nghĩ.”

Tần Nhân Thiên đi đến trước quầy rượu, rót một ly rượu vang, lắc vài cái, rượu đỏ ở trong ly như máu tươi vừa chảy ra sau trận chém giết, đỏ tươi nhưng nhức mắt.

“Dây thừng đã bị người ta cắt, cho nên mới bị đứt.” Giọng nói của anh ta giống như một trận gió lạnh thổi qua trước mặt cô, khiến cô kịch liệt chấn động một lát: “Không phải chứ, là ai làm?”

Tần Nhân Thiên nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói ra ba chữ: “Lục Kiều Sam.”

Hoa Hiền Phương kinh ngạc: “Sao lại có thể? Cô ta ngày nào cũng ở trước giường bệnh chăm sóc anh.”

Tần Nhân Thiên cười phì một tiếng: “Cô ta đương nhiên không muốn hại anh, cô ta muốn hại bạn đồng hành nữ giới đi cùng anh. Dây thừng của anh và cô gái đó giống nhau, cho nên đồ ngu đó cắt nhầm rồi, thành ra người bị hại là anh.”

Hoa Hiền Phương hít ngược một hơi, trước đó cô nghe nói, chỉ cần là phụ nữ có một chút quan hệ với Tần Nhân Thiên đều sẽ bị Lục Kiều Sam “dạy dỗ”, không ngờ cô ta sẽ quá trớn như vậy.

“Tại sao anh không nói ra chân tướng?”

Tần Nhân Thiên coi như không có gì nhún vai: “Chẳng sao cả, dù sao anh sớm đã dạy dỗ cô ta rồi.”

Hoa Hiền Phương âm thầm nhìn anh ta một cái, với tính cách của anh ta, nhất định sẽ không bỏ qua cho Lục Kiều Sam, cho dù anh ta dạy dỗ Lục Kiều Sam thế nào, cô cũng sẽ không hỏi nhiều, suy cho cùng Lục Kiều Sam đã bị ngồi tù rồi.

“Lục Kiều Sam trở thành như vậy, cũng xem như là tự mình chuốc lấy, hi vọng cô ta có thể ở trong ngục biết thay đổi bản thân, biết cách làm người.”

“Chỗ đó là nơi chốn tốt nhất cho cô ta.” Tần Nhân Thiên cười mỉa mai, biểu cảm lạnh nhạt mà sắc bén, anh ta không hề có một chút hảo cảm nào đối với Lục Kiều Sam.

Trầm mặc một lúc, Hoa Hiền Phương dò hỏi: “Anh, em có thể hỏi anh một chuyện không?”

“Chuyện gì?” Tần Nhân Thiên nhướng mày.

Cô mím môi, đè thấp giọng: “Có phải trước kia anh từng đi đến Giang Thành?”

Anh ta buông tay ra, ngữ khí không nhanh không chận: “Giang Thành là một nơi tốt, núi sông hữu tình, nhiều con gái đẹp, anh thường xuyên đến.”

Cô uống một ngụm trà, đổi thành giọng tươi cười: “Vậy nếu có một ngày, anh gặp được một người giống anh như đúc ở đấy, có phải sẽ rất bất ngờ không?”

Đồng tử màu nâu trà của Tần Nhân Thiên hơi động đậy: “Em là muốn nói đến Thời Thạch phải không?”

Cô vuốt tóc ở bên tai, cười tươi.

Anh ta hơi nghiêng người, thần sắc đột nhiên trở nên kì quái mà âm u: “Nếu như anh nói thực ra anh là Thời Thạch, không phải là Tần Nhân Thiên, em tin không?”

“Không tin.” Cô không hề do dự lắc đầu: “Anh với Thời Thạch chỉ là trông giống nhau, nhưng tính cách lại không giống nhau chút nào.”

“Ồ?” Ý cười ở khóe miệng của Tần Nhân Thiên càng sâu hơn: “Vậy có lúc nào anh giống không?”

Đầu vai của Hoa Hiền Phương không kìm được run cầm cập, cứ cảm giác trong lời của anh ta còn có ý khác, giống như là đã nhìn thấu được tâm tư của cô vậy.

“Lúc anh mất trí nhớ, nói với em là linh hồn của Thời Thạch ở trên thân thể của anh, anh còn nhớ không?”

Khuôn mặt đẹp trai của Tần Nhân Thiên xẹt qua một tia kì quái: “Em gái, đây là sự thật, có lúc anh không phải là anh, mà là Thời Thạch.”

Lúc anh ta nói chuyện, cửa lớn đã bị mở ra không tiếng động, ở trong phòng khách có một luồng gió âm u lạnh lẽo thổi vào, giống như là gió âm ở trong phim khủng bố, tràn đầy quỷ khí, khiến người ta nổi hết da gà.

Hoa Hiền Phương hắt xì một cái: “Anh đừng dọa em, gan em bé lắm.”

Cô đột nhiên nhớ tới giấc mộng mà trước đây cô từng mơ thấy, nhớ đến ánh mắt u oán của Thời Thạch, chẳng lẽ trên thế giới này thực sự có quỷ sao?

“Nếu anh là Thời Thạch, tại sao lại không nhận nhau với em?”

Tần Nhân Thiên bĩu môi: “Vậy em phải hỏi Thời Thạch rồi, anh ta có lẽ là muốn nhận nhau với em, nhưng vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, lại sợ sẽ dọa đến em.”

Cô nuốt mạnh một ngụm nước bọt, hôm qua cô đã gọi điện cho Hứa Nhã Phượng, tư vấn về chứng đa nhân cách.

Nếu như không phải là anh ta bị linh hồn chiếm lấy cơ thể, vậy thì rất có thể là bị chứng đa nhân cách thật rồi.

Trước đó anh ta gặp Thời Thạch ở Giang Thành, sau khi bị thương, bèn biến ra một nhân cách giống với Thời Thạch.

“Anh, anh có thể giao tiếp với Thời Thạch không?”

Tần Nhân Thiên hơi híp mắt, ánh mắt càng sâu hơn: “Bọn anh đa phần sẽ thông qua Zalo để lưu lại lời nói.”

Hoa Hiền Phương âm thầm hít vào một hơi, trong phim cũng diễn như vậy, giữa các nhân cách khác nhau không thể giao tiếp, một nhân cách thức tỉnh, một nhân cách sẽ chìm vào giấc ngủ, bọn họ thông thường đều thông qua phương thức để lại lời nhắn cho đối phương để giao tiếp, như vậy sẽ không bị người ngoài phát hiện ra.

Người đào được hổ phách lúc ở biển Apollo nhất định là nhân cách chính, cho nên những nhân cách còn lại khi truyền đạt lại mới xảy ra nhầm lẫn.

“Anh, trong cơ thể anh còn có một linh hồn khác, anh không thấy sợ sao?”

“Có gì phải sợ, anh ta chính là anh, anh chính là anh ta.” Tần Nhân Thiên mỉm cười, vân đạm phong khinh: “Em sợ sao?”

Cô cười nhạt: “Em đã không phải nữ sinh trung học ngây thơ lãng mạn của trước đây rồi, em có chồng có gia đình có con, sẽ chỉ làm bạn tốt nhất với anh ấy, giống như là với Hứa Nhã Thanh vậy.”

Tần Nhân Thiên thở dài: “Anh vẫn rất muốn tác hợp bọn em, rốt cuộc thì mọi thứ đã không thể trở lại như xưa được nữa.”

Mắt của cô nhìn qua cửa sổ thủy tinh dừng lại ở chỗ giao nhau guữa bầu trời và biển ngoài xa, thanh âm cũng giống như từ ở chỗ đó vọng lại, âm trầm: “Anh, con người không phải sẽ chỉ yêu một lần, em hi vọng các anh có thể gặp được chân mệnh thiên nữ thực sự thuộc về bản thân anh.”

Tần Nhân Thiên đưa tay ra, xoa đầu cô, lộ ra một ý cười cổ quái: “Người phụ nữ dễ thay đổi.”

“Không phải là em dễ thay đổi, em đã cùng Lục Kiến Nghi thề ở trước mặt của bố sứ, phải chung thủy với đối phương.” Cô nói một cách trịnh trọng mà thành khẩn, chỉ cần Lục Kiến Nghi không phản bội cô, đời này, cô nhất định sẽ theo anh.

Ánh mắt của Tần Nhân Thiên cũng rơi ở trên mặt biển.

Có người từng nói với anh, yêu một người không nhất định phải ở bên cạnh, âm thầm bảo vệ cô ấy, nhìn cô ấy hạnh phúc, cũng là một kiểu yêu.

Anh không biết nên nói anh ta si, hay là nói anh ta ngốc nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play