*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Lan Huyên rời khỏi nhà họ Tô, bất chấp cơn mưa lớn, cô gọi điện thoại cho An Nhã Hân.
Khi An Nhã Hân lái xe đến, cô ấy nhìn thấy Tô Lan Huyên đang ngồi ở ven đường, cũng không hề trú mưa.
“Cậu điên rồi à”
An Nhã Hân cầm ô chạy tới, nước đọng dưới đất bắn lên rất cao.
Tô Lan Huyên ngẩng đầu lên cười với An Nhã Hân, sau nhiều năm, An Nhã Hân vẫn luôn fiphàn nàn về cô, dáng vẻ lúc đó trông cực kỳ chật vật.
Nước mưa thấm ướt người khiến Tô Lan Huyên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Sau khi lên xe, An Nhã Hân vội vàng tìm khăn khô lau người cho cô: “Lau khô tóc trước đi, cẩn thận bị cảm đấy”
An Nhã Hân có vẻ hùng hùng hổ hổ, nhưng thực ra cô ấy rất cẩn thận.
“Nhã Hân của tớ cũng quá tốt bụng rồi” Tô Lan Huyện cười cười, đưa tay nhấc cằm An Nhã Hân lên, trêu đùa nói: “Tối nay để tớ ngủ ở chỗ cậu đi”
“Điều đó là đương nhiên” An Nhã Hân không hề hỏi Tô Lan Huyên đã xảy ra chuyện gì. An Nhã Hân sở hữu một căn nhà bên ngoài, thỉnh thoảng tới đó ở.
Tô Lan Huyên ngâm nước nóng cho bớt lạnh, cả người đều cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, sau khi từ phòng tắm đi ra, An Nhã Hân đã nấu xong canh gừng.
“Uống bát này đi” An Nhã Hân ngồi xuống và nói: “Tô Lan Huyên, dáng vẻ vừa rồi ngồi dưới mưa của cậu thật đáng sợ”
Tô Lan Huyện cười với An Nhã Hân: “Xin lỗi, khiến cho cậu lo lắng rồi”
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tô Lan Huyên nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ: “Nhã Hân, vừa rồi tớ nghĩ kỹ rất nhiều chuyện, làm người, vì làm việc thiện mà bị người khác lừa dối”
An Nhã Hân vội vàng hỏi: “Có phải mẹ con Tô Lan Ninh và Tần Huệ Mẫn giở trò gì đúng không?”
Tô Lan Huyên lắc đầu, suy tư một chút rồi nói: “Con của tớ vẫn còn sống, vừa rồi cha tớ cuối cùng cũng thừa nhận, hơn nữa còn là hai anh em song sinh khác trứng”
“Cái gì?” An Nhã Hân sửng sốt: “Tô Lan Huyên, đứa bé đang ở đâu?:
“Trại mồ côi Thiên Thần Nhỏ” Tô Lan Huyên cố gằn cảm giác muốn gặp được bạn trẻ ngay lập tức, còn nói: “Khi nào tạnh mưa, tớ sẽ đến tìm bạn trẻ”
Thời gian một đêm cũng khiến cho cô có sự chuẩn bị tâm lý.
“Tô Lan Huyên, ý của cậu là muốn đưa bọn trẻ về?” An Nhã Hân do dự nói: “Vậy cậu giải thích thế nào với Lục Đồng Quân? Bạn gái mình đột nhiên đưa đến hai đứa trẻ, vậy thì chẳng phải hai người càng khó quay lại sao? Sự chênh lệch quá lớn, tớ lo..”.
Nhã Hân, coi như không có hai đứa trẻ này, giữa tớ và Lục Đồng Quân cũng có sự khác biệt rất lớn rồ. Anh ấy vốn dĩ không phải là tài xế, mà là người cầm quyền của nhà họ Lục, Lục Đồng Quân”
Trước đây Tô Lan Huyên chưa hề nói với An Nhã Hận về chuyện này.
An Nhã Hân trợn mắt choáng váng.
Hai quả bom liên tục thả xuống trong một đêm, An Nhã Hân đều bị nổ trúng đến mơ hồ.
“Lục Đồng Quân chính là Lục, Lục đại thiếu?” An Nhã Hân lắp bắp nói: “Tô Lan Huyên, cậu và Lục đại thiếu thực sự đang yêu nhau, không đúng, chẳng phải anh ta là người què sao? Mặt anh ta bị biến dạng mà? Ồ, tớ biết rồi, anh ta đang cải trang, nhưng tại sao anh ta lại cải trang, lẽ nào là để thăm dò cậu?”.
Trong đầu An Nhã Hân, nào có ngờ được những âm mưu quỷ kế nội bộ trong gia tộc.
Tô Lan Huyên bưng bát canh gừng ngồi trên ghế sô pha: “Nhã Hân, đây là bí mật, tạm thời giúp tớ giữ bí mật, Lục Đồng Quân có kế hoạch của anh ấy”
“Yên tâm đi, miệng tớ rất kín đáo đấy” An Nhã Hận biết nên nói gì và không nên nói gì: “Nhưng Lan Huyên à, nếu cậu muốn đưa bọn trẻ về, Lục đại thiểu có đồng ý không? Trước đó người ta ngay cả mạng cũng không cần mà cứu cậu, chắc chắn thật lòng với cậu.”
Tô Lan Huyên im lặng, đó chính là lý do cô chần chừ không đồng ý tái hợp với Lục Đồng Quân.
“Lan Huyên, trong lòng cậu nghĩ như thế nào? Cậu yêu Lục Đồng Quân không?” An Nhã Hân tò mò nhìn cô.
Tô Lan Huyên chọc vào trán An Nhã Hân và cười: “Sao hôm nay cậu cái gì cũng nói vì anh ấy vậy, anh ấy cho cậu cái gì sao?”
“Lục Đồng Quân đúng là một người đàn ông cấp kim cương, trước đó bị què chân không sống được bao lâu thì bỏ đi, bây giờ biết là một người đàn ông vừa đẹp trai vừa xuất sắc, nhất định phải nắm chắc, cậu thật ngốc” An Nhã Hân liếc mắt Tô Lan Huyên một cái: “Ôm đùi Lục Đồng Quân, vậy thì cậu còn không phải đi ngang ở thủ đô nữa”
Tô Lan Huyên dở khóc dở cười: “Đi ngang là con cua đấy”.
“Tớ nói nghiêm túc với cậu, không được phép cười đùa” Tiểu công chúa An Nhã Hân tức giận.
Tô Lan Huyên cười nói: “Dáng vẻ tức giận của cậu thật giống Bé Bảo”
An Nhã Hân phản bác lại: “Thịt trên mặt tớ không nhiều như bé Bảo đâu”
Tô Lan Huyên đứng dậy, cầm cốc đi tới bên cửa sổ, nhìn qua bóng mình phản chiếu trong gương và mưa ngoài cửa sổ.
An Nhã Hân lặng lẽ bật chức năng ghi âm của điện thoại, nấp sau lưng cô.
“Tớ không thể phủ nhận tớ thích Lục Đồng Quân, mỗi lần anh ấy xuất hiện, tớ cảm thấy giống như mùa xuân chợt đến, rất ấm áp” Tô Lan Huyên nhớ đến Lục Đồng Quân, khóe miệng bất giác nhếch lên một chút: “Quá khứ của tớ không thể thay đổi, nếu anh ấy thực sự bằng lòng chấp nhận quá khứ của tớ, vậy thì tớ sẽ đánh cược một lần, không sợ thắng thua”
“Đây mới là Tô Lan Huyên mà tớ biết chứ.” An Nhã Hân cầm di động bước lại gần: “Vậy phải thể nào, cậu mới tin anh ấy thật sự bằng lòng?”
Tô Lan Huyên lắc đầu: “Tớ thật sự không biết, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Hai chữ “bằng lòng”, cho tới bây giờ cũng không phải là nói ngoài miệng.
Tô Lan Huyên bây giờ đang trong giai đoạn tự ti nhạy cảm, cho dù Lục Đồng Quân có nói bằng lòng, cô vẫn cũng sẽ do dự.
“Muộn rồi, Lan Huyên, cậu nghỉ ngơi trước đi” An Nhã Hân cười nói: “Ngày mai tớ đi trại mồ cối với cậu.”
“Được.” Tô Lan Huyên thực sự rất mệt.
Thấy Tô Lan Huyên về phòng nghỉ ngơi, An Nhã Hân lấy điện thoại di động ra, lưu lại đoạn ghi âm.
Nhân duyên của Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân, cô ấy sẽ không để họ chia cắt.
Cô ấy nhất định phải tìm cách gắn kết hai người lại với nhau.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, Tô Lan Huyên đã tỉnh dậy.
Cô đã rất nóng lòng muốn đi tới trại trẻ mồ côi để gặp con mình.
Trên đường đến đó, An Nhã Hân ngáp một cái rồi hỏi: “Tô Lan Huyên, hai đứa bé cũng hơn bốn tuổi rồi, nhìn thấy cậu chắc sẽ không nhận ra, cậu chuẩn bị tâm lý chưa?”
“Có chút hồi hộp”
Nhưng cũng không thể ngăn cô muốn tìm trái tim của bọn nhỏ.
Nhưng khi đến trại trẻ mồ côi, Tô Lan Huyên hơi sững sờ.
Trại trẻ mồ côi Thiên Thần Nhỏ đang bị phá dỡ.
Tô Lan Huyên nóng vội, cô xuống xe lập tức lao tới, túm lấy một người anh trai đang làm việc và hỏi: “Những đứa bé bên trong đầu? Tại sao lại phá dỡ trại trẻ mồ côi?”
"Sẽ có một trung tâm mua sắm ở đây sau này, còn về những đứa trẻ đó, tôi không biết”
Tô Lan Huyên tìm viện trưởng của trại trẻ mồ côi trước đó, mới biết ba tháng trước trại trẻ mồ côi đã chuyển toàn bộ bọn trẻ đến trại trẻ mồ côi khác.
Khu đất này được chủ đầu tư lấy để xây trung tâm mua sắm, tình cờ là dự án của Tập đoàn Lục thị.
Tô Lan Huyên khẩn trương hỏi: “Viện trưởng, tôi muốn hỏi một chút, bốn năm trước có phải trại trẻ mồ côi của ông có nhận nuôi một cặp anh em song sinh không? Bọn trẻ bây giờ đang ở đâu?”
Viện trưởng Lý là một người đàn ông trung niên, vừa nghe đến có người đến tìm