Tần Kiểu Lam nhìn thấy rõ là sắc mặt của Lục Tây Anh không tốt liền bỏ tay của Lục Tây Anh ra. “Chuyện của em, không cần anh lo lắng." “Kiều Lam, tô nhận cô vào công ty để đi làm chứ không phải để cô đến đây làm loạn. Trước cô đã hứa với tôi chuyện gì hà?" Giọng điệu của Lục Tây Anh xen lẫn sự tức giận: "Cô nói cô đến đây chỉ để làm việc, nhưng cô đã làm gì hà? Tôi đã cảnh cáo cô rồi đó, đừng có chọc vào Tô Lan Huyền." “Sao, anh cũng bị người phụ nữ kia dụ dỗ rồi à?" Tần Kiều Lam cười khẩy nói: “Lục Tây Anh, anh đã hứa với chị gái của em là sẽ chăm sóc cho em. Nếu để cho anh Đồng Quân biết rằng em là người đã gây ra vụ tai nạn xe hơi thì em xem anh phải đối mặt như thế nào với chị gái của em đây." “Cô quả càn quấy rồi." Lục Tây Anh tức giận nói: "Lần này suýt chút nữa cô đã giết chết anh cả và TôLan Huyền rồi. Vậy mà cô còn không hối hận một chút nào cả “Làm sao em biết được anh Đồng Quân sẽ đi theo chứ." Tần Kiểu Lam nhìn thấy Lục Tây Anh thực sự tức giận thì cô ta cũng làm căng lên, liền kéo tay Lục Tây Anh: "Anh Tây Anh, em không đáng thay chị gái của em. Chị gái em vì anh Đồng Quân mới xảy ra chuyện, thể mà mới có mấy năm anh ấy đã quên mất chị gái em rồi nên em chỉ muốn dạy cho Tô Lan Huyền một bài học mà thôi. Thật không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy. "Chẳng lẽ cô muốn để anh cả tôi thờ chị cô cả đời hay sao?" Lục Tây Anh cảm thấy hơi nực cười, anh ta không phải là người không có nguyên tắc nên lạnh lùng cảnh cáo: "Kiều Lam, vì nể mặt chị Nhã Viên của cô nên tôi sẽ giúp cô lần này. Nhưng nếu có lần sau thi tôi cũng sẽ không giúp gì được cho cô đâu."

Sau khi Lục Tây Anh bỏ lại những lời này thì anh ta xoay người bước ra ngoài.

Tần Kiều Lam gọi anh ta lại: “Anh Tây Anh, anh chưa bao giờ nói nặng lời với em như vậy. Có phải anh thật sự đã yêu Tô Lan Huyền rồi đúng không?"

Lục Tây Anh dừng bước: “Đừng nói lung tung, Tô Lan Huyền là người phụ nữ của anh cả."“Anh Đồng Quân vì Tô Lan Huyền mà ngay cả mạng sống cũng không tiếc. Anh ấy sẽ kết hôn với Tô Lan Huyên, đúng không?" Tần Kiểu Lam vẫn chưa từ bỏ ý đình nên chất ván. “Cô ta cũng sẽ không giống như có dầu trước kia, chẳng hiểu vì sao lại chết, có đúng không?" "Ai dám động đến một sợi tóc của Tô Lan Huyện thì tự mình phải chịu hậu quả." Lục Tây Anh nói: “Tập đoàn nhà họ Trịnh và con trai của Chu Đức Độ chính là kết cục rõ nhất.”

Đương nhiên Tần Kiểu Lam biết tập đoàn nhà họ Trịnh đã bị tập đoàn Đại Lục mua lại chỉ trong một đêm. “Anh Đồng Quân ra tay với tập đoàn nhà họ Trịnh là vì Tô Lan Huyền sao?" Tần Kiều Lam tỏ vẻ không thể tin được: “Chân của con trai Chu Đức Độ là Chu Văn Triệt cũng là do anh Đồng Quân vì Tô Lan Huyền mà ra tay sao?"

Lục Tây Anh gật đầu không nói gì nữa, rồi sau đó anh ta liền mở cửa văn phòng và đi ra ngoài.

Tần Kiều Lam sửng sốt đứng tại chỗ, vậy mà Lục Đồng Quân lại vì Tô Lan Huyền mà làm ra những chuyện này.

Tần Kiểu Lam cảm giác có một mối nguy chưatừng có từ trước đến nay hiện ra.

Cô ta lo lắng đi tới đi lại hai vòng, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi: "Muốn biết tại sao chân của anh lại bị cắt bỏ không ***

Tô Lan Huyền từ nhà vệ sinh đi ra, cô tìm tài liệu trong phòng tư liệu. Có một trong số những tài liệu đó được đặt rất cao ở trên giá nên Tô Lan Huyền nhón chân cũng không thể với lấy được.

Tô Lan Huyền nhảy lên, đưa tay với lấy. Đột nhiên tài liệu bị rơi xuống, cái giá sách rung chuyển. "Cẩn thận.

Lục Tây Anh vội vàng chạy tới, nhanh chóng giữ chặt cái giá. “Tô Lan Huyện, có sao không?"

Tô Lan Huyền bị tư liệu đập trúng đầu cũng không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ là cô thật không ngờ lại thấy Lục Tây Anh ở đây. "Lục, Lục nam thần. Sao anh lại ở đây?"

Không phải Lục Tây Anh ở công ty con sao? “Tôi đến trụ sở để xem xét" Lục Tây Anh nhặt tài liệu trên mặt đất lên: “Cô ở trụ sở chính đã thích ứngđược chưa “Cũng được. To Lan Huyền nói: “Cám ơn "Không có gì đâu, nếu đổi lại là một nhân viên khác thì tôi cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi." Lục Tây Anh đã biết rõ những vẫn cố ý hỏi: "Tôi nghe nói cách đây một thời gian cô bị tai nạn xe hơi. Sức khỏe của cô vẫn tốt đó chứ?" "Vẫn tốt lắm, cảm ơn Lục nam thần đã quan tâm.” Trong phòng tư liệu chỉ có hai người, Tô Lan Huyện cảm thấy không được tự nhiên nên cô cảm tài liệu nói: “Tôi còn có việc. Tôi ra ngoài trước đây."

Lục Tây Anh lại nói thêm: “Đừng làm quá sức, sức khỏe mới là vốn tài sản quý nhất của con người."

Tô Lan Huyền mìm cười: "Tôi biết rồi."

Khi cô trở lại chỗ ngồi, một cậu thanh niên chuyển phát nhanh đứng ở cửa cầm một bó hoa hồng hỏi: “Xin hỏi ai là cô Tô Lan Huyền a?" "Là tôi." Tô Lan Huyền cực kỳ khó hiểu. “Chào cô Tô, đây là hoa của cô, cô vui lòng kỷ nhân”

Cậu thanh niên chuyển phát nhanh mang một bỏ hóa lớn đến đã thu hút sự chú ý của đồng nghiệp.Có người hỏi đùa "Tô Lan Huyên, là bạn trai của cô từng cho a

Cô đã chia tay với Lục Đồng Quân rồi, làm gì có bạn trai nào chứ Hơn nữa, cô cũng không rõ tình hình bây giờ của

Lục Đồng Quân như thế nào nên sao anh có thể tặng hoa đến cho cô được chứ

Tô Lan Huyện hỏi cậu thanh niên chuyển phát nhanh: "Xin hỏi là ai tặng vậy?" "Là một quý ông họ Sở tặng a."

Sö?

Sở Lâm Minh à?

Trên bỏ hoa có một tấm thiệp.

Tô Lan Huyền mở ra xem, trên đó viết: "Em chính là ngàn vì sao của anh, chính là chiếc xương sườn mà anh đã đánh mất

Thật là buồn nôn.

Tô Lan Huyền đặt lại tấm thiệp vào trong bỏ hoa: “Xin lỗi, tôi xin trả lại bỏ hoa này a

Thật đúng là chỗ nào cũng thấy Sở Lâm Minh nhúng tay vào, lúc trước thì gửi hoa đến bệnh viện, bấy giờ lại gửi đến công ty.Đồng nghiệp bắt đầu ổn áo chọc gheo: Tô Lan Huyền, là người theo đuổi có hà. Hoa đẹp như vậy mà, nếu có không nhận thì quá phí rồi. Từ bỏ hoa này có thể thấy được đối phương là người lăng mạn đó. 

Người chuyển phát nhanh nói: “Cô Tô, cô hãy nhận đi ạ. Nếu hoa bị trả lại mà khách hàng phần nào thì tôi sẽ bị phạt tiền tới một ngày công đấy, nếu tôi làm không tốt có khi còn bị mất việc nữa."

Mọi người đi làm để kiếm sống cũng không dễ dàng gì.

Tô Lan Huyền chần chờ ký nhận, đồng nghiệp cười nói: "Tô Lan Huyện, nếu cô không thích thì dùng để trang trí phòng làm việc, không thì uồng phí lắm." “Được rồi, cô hãy xử lý đi." Tô Lan Huyền bèn đưa bỏ hoa cho đồng nghiệp, Lục Tây Anh và Tần Kiều Lam đều nhìn thấy cảnh này.

Tần Kiểu Lam cười mỉa mai ở trong lòng, cô thật sự là một người phụ nữ là lợi ong bướm mà.

Lục Tây Anh không bày tỏ ý kiến, ngược lại anh ta còn ghen tị với người có thể theo đuổi Tô Lan Huyện một cách quang minh chính đại,

Sở Lâm Minh gửi hoa đến công ty làm ảnh hưởng không tốt đến cô nên Tô Lan Huyện đi tới ban công gọi điện thoại cho Sở Lâm Minh,Lập tức cuộc gọi được kết nối, giọng nói vui và của Sở Lâm Minh từ trong diện thoại vang lên: "Lan Huyền, an đã nhận được hoa chưa? Có thích không "Sở Lâm Minh, anh đừng làm chuyện này nữa. Nếu anh còn làm như vậy, ngoại trừ khiến cho tôi càng thêm chán ghét cũng không có tác dụng gì" Tô Lan Huyền thực sự rất phản cảm. "Lan Huyền à, anh biết trước đây anh đã làm tổn thương em quá sâu sắc rồi, nên bây giờ mỗi ngày anh sẽ gửi hoa tặng em cho đến khi nào em chịu tha thứ cho anh mới thôi."

Tô Lan Huyền thực sự rất đau đầu, cô cảm thấy mình nói với anh ta cũng chỉ như đàn gày tại trâu mà thôi. "Tùy anh vậy. Vừa hay văn phòng cũng thiếu một số đồ trang trí, chúng tôi sử dụng chúng để trang trí cũng được lắm."

Anh ta thật sự cho rằng cô không dám nhận sao?

Sau khi nói xong Tô Lan Huyền liền cúp máy, bỗng nhiên sau lưng cô lại vang lên giọng nói của Tần Kiều Lam. “Tô Lan Huyền, có chuyện gì vậy? Thấy cô có vẻ không vui lắm, lại cãi nhau với bạn trai à?" Tần Kiều Lam cười cười đi tới: "Vừa rồi tôi đã nhìn thấy một bóhoa rất lớn. Bạn trai có thật là lăng mian đó. Khi nào có mới giới thiệu anh ay với mọi người đầy

Tô Lan Huyền và Tân Kiểu Lam bình thường không có gì với nhau. Bây giờ đột nhiên Tấn Kiều Làm lại nhiệt tình nói muốn đi gặp bạn trai của cô, làm như là hai người rất thân thiết lắm vậy đó. "Không phải là bạn trai gì cả." Tô Lan Huyên không muốn nói thêm: “Tôi còn có việc, tôi đi trước “Được rồi, cô cứ đi làm việc của cô đi." Tần Kiểu Lam nở nụ cười, đợi đến khi Tô Lan Huyền vừa quay người lại thì nụ cười trên mặt cô ta lập tức biến mất, mà thay vào đó là cô ta nhìn Tô Lan Huyện bằng ánh mắt rất lạnh lẽo.

Việc Tô Lan Huyền nhận được hoa ở công ty đã nhanh chóng lọt đến tại Lục Đồng Quân.

Khuôn mặt Lục Đồng Quân trở nên u ám: "Vạn Hoài Bắc, gọi cho tôi một bó hoa lớn hơn để gửi tặng qua bên đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play