Tân Chấn Đông vừa xuất hiện, toàn bộ khả năng thưởng thức cái đẹp như bị sụp đổ.

Tô Lan Huyên phì cười ra tiếng, cô thực sự không nhịn nổi.

Tân Chấn Đông bị đánh đến nỗi bầm dập mặt mũi, quần áo cũng bị kéo rách tả tơi, đôi giày dưới chân còn có một chiếc không biết đã bay đi đâu, ống quần cũng chỉ còn dư lại một bên.

Tô Khánh Thành và Thượng Quan Âu cũng không nhịn nổi, Lệ Thu Uyển ra tay đúng thật là đủ độc.

Tay Tân Chấn Đông bụm mặt, mắt vẫn còn sưng, còn hơi ngượng ngùng khi gặp người khác, đã là người lớn tuổi cả rồi, nhưng vẫn còn giống hệt một người bị vợ quản, là cái bao cát để trút giận vậy.

Tô Lan Huyên không nhịn được mà hỏi: “Mẹ, sao lão Tân chọc đến mẹ thế?”

“Con đi mà hỏi ông ấy” Cơn giận của Lệ Thu Uyển vẫn còn chưa hết, trợn mắt nhìn Tân Chấn Đông.

Tân Chấn Đông nhỏ giọng thì thầm: “Ban nấy lỡ miệng, nói chuyện lúc trước suýt nữa thì cưới con làm vợ thứ chín, mẹ con nổi đóa, việc này cũng không trách cha được, khi ấy cha nào biết con là con gái mình đâu”

Tô Lan Huyên đúng là phục sát đất luôn, lời nói này quả thực là chủ đề trí mạng.

Suýt chút nữa thì cưới con gái mình đã đủ hoang đường rồi, lại còn là vợ thứ chín nữa, Lệ Thu Uyển không nổi giận mới là lạ.

Từ đầu đến cuối, Lệ Thu Uyển chỉ có một mình Tân Chấn Đông, thế nhưng Tân Chấn Đông thì sao, cưới đến tám vợ, người khác vẫn chưa cưới về, vậy thì càng không biết còn có bao nhiêu người nữa.

Sự sạch sẽ ở phương diện này của phụ nữ, chẳng phân biệt tuổi tác.

Có người phụ nữ nào không hy vọng người đàn ông mà mình yêu, cả đời này chỉ thích một mình mình?

Lệ Thu Uyển lạnh lùng liếc nhìn Tân Chấn Đông: “Thu dọn đồ đạc của ông đi, cút ra ngoài, đừng có làm tôi gai mắt.”

Bỏ lại lời này, Lệ Thu Uyển đi vào trong phòng.

“AnhXa, anh xử lý vết thương cho lão Tân một chút đi”

Lần này Tô Lan Huyên dẫn theo cả Xa Thành Luân đến.

Tân Chấn Đông khen: “Con gái, con đúng là đã tính toán trước, cũng chỉ có con thương cha”

“Đừng xúc động quá, con dẫn anh Xa đến đây để khám bệnh cho Hạo Trần, xem vết thương cho cha, chẳng qua là tiện tay mà thôi.”

Tân Chấn Đông: “…”

Lời nói của con gái cũng đau lòng quá.

“Lan Huyên, vậy mẹ con thì sao?”

“Con đi xem xem”

Lúc này, cũng chỉ có Tô Lan Huyên khuyên được.

Lệ Thu Uyển ở trong phòng bực dọc, Tô Lan Huyên gõ cửa một cái, cười rồi đi vào: “Tuổi đã cao rồi, vẫn còn thô bạo như thế, không sợ đau lưng sao, mẹ, trong ấn tượng của con, mẹ là người vừa dịu dàng vừa đoan trang hiền lành đó.”

Lệ Thu Uyển trước kia là suối nước róc rách chảy xuôi, Lệ Thu Uyển hôm nay là biển động.

“Đều tại cha con chọc giận đến nỗi lộ cả nguyên hình”

Như này là thực sự tức giận rồi, ngay cả từ cũng không dùng.

Tô Lan Huyên cười nhẹ nói: “Mẹ, mẹ thả chồng trước, bạn tri kỉ, cùng với cả Lệ Quốc Phong ra xem, có thể mở cả một bàn mạt chược cho mẹ đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play