Lục Minh Húc nghe thấy những lời nói mớ đó thì cười lạnh lùng một tiếng, giữ tay lại giữa khoảng không rồi lẩm bẩm một mình: “Em cũng muốn xem thử có phải Lục Đồng Quân đã thật sự hận chị đến thấu xương không và cũng muốn để chị thấy được rốt cuộc chị lựa chọn người đàn ông đó là đáng hay là không đáng”
Tô Lan Huyên giống như đang bị trói chặt trong cơn ác mộng, không sao tỉnh dậy được, Lục Minh Húc gọi cô mấy tiếng, lúc này Tô Lan Huyên mới giả vờ làm ra vẻ như đang nỗ lực tỉnh lại từ cơn ác mộng rồi hét lớn lên: “Tin em đi!”
Tô Lan Huyên thảng thốt ngồi trên giường, Lục Minh Húc dịu dàng quan tâm: “Chị dâu, gặp ác mộng sao?”
“Ừm” Tô Lan Huyên mơ màng gật đầu rồi đau khổ nói: “Chị mơ thấy Lục Đồng Quân muốn giết chị, chú hai, em đưa chị đến gặp Lục.
Đồng Quân đi, chị muốn giải thích rõ với anh ấy”
“Chị dâu, bây giờ anh cả đang rất giận, nếu chị tùy tiện xuất hiện thì em lo sẽ không có lợi cho chị đâu” Lục Minh Húc nói: “Hay là em về thăm dò ý của anh cả trước rồi mới quyết định có nên đến gặp anh ấy hay không?”
“Được!” Tô Lan Huyên tỏ ra không có chủ ý, mặc cho Lục Minh Húc sắp xếp, cô nói: “Chị nghe em hết, em mau đi tìm Lục Đồng Quân đi”
Tô Lan Huyên làm như vậy là để cho Lục Minh Húc càng tin tưởng cô hơn nữa.
*Ùm” Lục Minh Húc giả vờ an ủi Tô Lan Huyên vài câu rồi ra ngoài Anh ta không hề đi tìm Lục Đồng Quân mà lái xe đi tìm Tân Kiều Lam.
Tô Lan Huyên biết Lục Minh Húc muốn đi tìm Tân Kiều Lam nên khi Lục Minh Húc vừa mới đi thì cô đã lập tức theo gót anh ta.
Hai chân thì sao đuổi kịp được bốn bánh xe hơi, Tô Lan Huyên ra ngoài thì chỉ nhìn thấy bóng xe của Lục Minh Húc.
Nói không chừng đó là cơ hội duy nhất để cô tìm thấy con trai mình, cô không thể nào đánh mất được.
Có một chiếc xe riêng được lái qua, Tô Lan Huyên liền đón lại, người lái xe là một người đẹp, cô nói: “Người đẹp, giúp tôi với, chồng tôi ngoại tình, tôi phải đi bắt gian, chính là chiếc xe ở phía trước, vừa mới lái ngang qua”
Lần nào Tô Lan Huyên thử chiêu này cũng đều thành công, chỉ cần nói chồng mình ngoại tình và phải bắt gian thì có đến chín mươi chín phần trăm phụ nữ sẽ đồng ý giúp đỡ.
“Lên xe đi”
Người đẹp đó rất có nghĩa khí.
“Cảm ơn”
Tô Lan Huyên lên xe rồi chỉ đường cho cô ta: “Đến phía trước rẽ phải, lái nhanh chút nữa, nếu không thì sẽ không thể đuổi kịp đâu”
Tô Lan Huyên chỉ có thể nhờ vào may mắn thôi, đã mất hết mấy phút, nói không chừng Lục Minh Húc đã đi rất xa rồi cũng nên.
Sự thật chứng minh.
Vận may của Tô Lan Huyên rất tốt, vừa mới ôm cua thì Tô Lan Huyên đã nhìn thấy xe của Lục Minh Húc dừng ở bên đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT