“Con từng nghe Lão Tần nhắc đến” Tô Lan Huyên nói: “Nhưng lão Tần nói, Hiểu Vân, Thượng Quan Âu, bọn họ đều đã chết rồi.”
Một người “sống lại” thì cũng thôi đi. Nếu tất cả đều sống lại thật sự chẳng khác gì trò cười, không thể tin được.
Lệ Thu Uyển nghi ngờ: “Lão Tần?”
“Tần Chẩn Đông” Tô Lan Huyên nói thẳng: “Mẹ, con là con gái của Tần Chấn Đông đúng không?”
Lệ Thu Uyển kinh ngạc: “Con… con biết rồi?”.
“Con biết hết rồi. Nhưng con cũng không hiểu” Tô Lan Huyên quá đa nghi: “Mẹ, mẹ nói rõ ràng hết cho con rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao mẹ không trở lại tìm con?”
Ánh mắt Lệ Thu Uyển nhìn Tô Lan Huyên tràn đầy áy náy, tự trách. Là một người mẹ, bà nợ Tô Lan Huyên.
Lệ Uyên cúi đầu, mãi lâu sau mới thủ thỉ: “Chuyện này phải kể từ ngày mẹ bị nhà họ Lệ nhận nuôi…”
Quả thật là một câu chuyện rất dài.
Lệ Thu Uyển và Hiểu Vân trước sau bị nhà họ Lệ nhận nuôi. Sau đó lại quên với Thượng Quan Âu, Tần Chấn Đông là cô nhi. Mấy người cũng coi như là cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã.
Người trong lòng Hiểu Vân thích là Thượng Quan Âu, Lệ Thu Uyển và Tần Chấn Đông đều thích đối phương nhưng trước giờ vẫn chưa từng nói ra. Lệ Quốc Phong lại có tình ý với Lệ Thu Uyển. Chuyện tình cảm của mấy người rất phức tạp.
Lệ Thu Uyển và Tần Chấn Đông cãi nhau chia tay, lại bị Lệ Quốc Phong cho uống thuốc sẩy thai, may mà mạng lớn mới giữ được đứa bé này. Bà mai danh ẩn tích đến Thủ đô, quen với Tô Khánh Thành.
Lệ Thu Uyển vốn tưởng rằng có thể bình an nốt quãng đời, mãi cho đến sau này bà nhận được thư của Hiểu Vân. Đó cũng là lần đầu tiên bà rời khỏi thủ đô sau khi đến đây.
Sau khi Hiểu Vân chết đã phó thác Tô Hạo Trần cho Lệ Thu Uyển. Mà không bao lâu sau, sức khỏe của Lệ Thu Uyển cũng không ổn nữa.
Thượng Quan Âu tìm được bà, lúc đó bác sĩ chẩn đoán sai, Lệ Thu Uyển không chết. Thượng Quan Âu giấu trời qua biển đưa Lệ Thu Uyển đi. Một lần nữa hai người mai danh ẩn tích sống ở thị trấn nhỏ này.
Mà khách sạn Tô Lan Huyên ở chính là do Lệ Thu Uyển và Thượng Quan Âu mở, bây giờ do Luis quản lý.
Thượng Quan Âu cũng không chết. Sau khi Hiểu Vân qua đời, ông ta cho người tung ra tin giả, lại thêm cảm giác tồn tại của ông ta không lớn, ngày qua tháng lại người ta cũng nghĩ ông chết rồi..
Tô Lan Huyên nghe xong hết, vẫn hỏi câu đó: “Vậy tại sao mẹ không về tìm con? Bao nhiêu năm rồi, sao mẹ không về thăm con gái của mẹ?”
Đây là điều Tô Lan Huyên quan tâm nhất. Lệ Thu Uyển nín lặng. Bởi vì bất cứ cái cớ nào cũng chỉ là cái cớ. Tô Lan Huyên nhìn chằm chằm vào Lệ Thu Uyển, nhất định đòi một câu trả lời.
Sự quật cường trong ánh mắt ấy Lệ Thu Uyển đã quá quen. Khi bà còn trẻ cũng giống như Tô Lan Huyên bây giờ.
“Lan Huyên, là mẹ có lỗi với con. Mẹ nghĩ con đã hiểu chuyện rồi, hơn nữa Tô Khánh Thành đã hứa với mẹ sẽ chăm sóc thật tốt cho con. Mẹ muốn sống cho bản thân mình một lần, mẹ nghĩ..” Lệ Thu Uyển nói đến đây cũng không nói tiếp nữa mà hỏi: “Những năm này con sống có tốt không?”
Tô Lan Huyên hiểu rồi. Cô không phải là tất cả của mẹ. Cô không thể trở thành hòn đá ngáng chân mẹ.
Một khắc này, Tô Lan Huyên chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình đáng thương đến thế.
Mẹ của cô vẫn còn sống trên đời này, nhưng lại nhẫn tâm mười tám năm không đến nhìn cô một cái.
Tô Lan Huyên nhìn xuống, khóe miệng khẽ giật. Cô không nói cho mẹ những năm qua mình sống không tốt chút nào, mà chỉ cố gắng nặn ra một nụ cười, nói
mấy câu: “Con kết hôn rồi, chồng con rất yêu con. Con còn có bốn đứa nhóc, mấy đứa đều rất đáng yêu. Mẹ chồng cũng coi con như con gái, bây giờ bà ấy còn đang chuẩn bị hôn lễ cho bọn con. Ngày sáu tháng sáu chúng con tổ chức đám cưới..”
Tô Lan Huyên nói đến cuối, rất muốn hỏi một câu “Mẹ, mẹ sẽ đến chứ?”, những lời đã đến miệng lại nuốt ngược lại.
Cô không mời bà mà chỉ đứng dậy, sửa lại thành: “Lão Tần biết mẹ qua đời rồi, ông ấy buông bỏ Địa Sát, mỗi ngày đều canh giữ phần mộ của mẹ. Những thứ bên trong chiếc hộp gỗ đỏ mẹ để lại con đều đưa cho Lão Tần rồi”
“Tần Chấn Đông ông ấy.” Lệ Thu Uyển kinh ngạc không nói lên lời, nước mắt đầy dưới mi: “Mẹ vẫn luôn cho rằng ông ấy… ông ấy.”
Lệ Thu Uyển vẫn luôn cho rằng người Tần Chẩn Đông yêu là người khác. Tô Lan Huyên thần sắc lạnh nhạt kéo cửa ra nói: “Con đi đây”.
“Lan Huyên!” Lệ Thu Uyển vội vàng đứng dậy gọi. Bà biết Tô Lan Huyên đang trách oán bà: “Lan Huyên, con có thể tha thứ cho mẹ không?”
Tô Lan Huyên quay lưng lại với bà, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Trong ấn tượng của con, mẹ rất dịu dàng, rất yêu con”
Bỏ lại một câu này, Tô Lan Huyên bước ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT