*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Yêu tinh định trốn đi đâu.”
Lâu Yến Vy là người xông lên đầu tiên, hai tay ép Tần Kiều Lam lại rồi còng tay cô ta lại.
Giải quyết xong! Mọi người: “..”
Lâu Yến Vy bùng nổ tinh thần trọng nghĩa, đây là lần đầu tiên cô ta bắt người kể từ khi cô ta ăn cơm nhà nước, trước đó đều theo Lãnh Phú Cường đi phá án, việc vặt vừa nhiều vừa khô khan nhàm chán.
Nhưng lần này cô ta quang minh chính đại bắt người, cảm giác đó thật sự cũng không quá tuyệt.
Bắt về có phải cô ta có thể lập công không?
Nói không chừng còn nhanh chóng thăng chức tăng lương.
Ha ha!
Càng nghĩ càng thầm sảng khoái.
Tần Kiều Lam giãy giụa, mặt đầy vô tội lại mông lung: “Lâu Yến Vy, cô làm cái gì vậy?”
“Yêu tinh, còn dám giả vờ sao, lần trước ở thôn Trương Gia đã để cô chạy thoát, lần này lại để cô chạy thoát nữa thì tên bà đây sẽ viết ngược lại.”
Lục Đồng Quân bước nhanh tới, nghiêm nghị chất vấn: “Bé Bảo đầu, cô đưa bé Bảo đi đâu rồi?”
“Em trai tôi đâu!” Hạ Lăng cũng sốt ruột.
Mấy người Vạn Hoài Bắc cũng đều lập tức đi qua, Vạn Hoài Bắc nói: “Nói mau bé Bảo đang ở đầu, cô không thể đặt tôi vào tình cảnh bất nghĩa như vậy được.”
Một phút mềm lòng nếu gây thành đại họa thì còn gì nữa.
“Anh Đồng Quân, anh Vạn Hoài Bắc, em không hiểu các người đang nói gì, bé Bảo làm sao?” Trên mặt Tần Kiều Lam viết mấy chữ “Tôi không biết gì”, giơ tay một tay lên: “Bắt tôi làm gì? Lần trước tôi cũng không phải muốn bắt Hạ Lăng Hạ Bảo, tôi chỉ xem ti vi rồi muốn qua nhìn hai đứa trẻ một chút, mọi chuyện đều là hiểu lầm thôi”
Lâu Yến Vy kinh ngạc trợn hai mắt: “Oa, ban ngày mở mắt ra đã nói nhảm, dáng vẻ thật ngang ngược, cô nhìn mấy người chúng tôi có tin không?”
Đúng là kẻ ngu ngốc.
Vốn dĩ chuyện Hạ Bảo bị bắt cóc là một chuyện rất nghiêm túc, nhưng Lâu Yến Vy vừa mở miệng liền có chút buồn cười.
Tần Kiều Lam thầm hận cái miệng này của Lâu Yến Vy, nói gì cũng bị Lâu Yến Vy vặn lại.
Tần Kiều Lam chợt trở lên ngây thơ hồn nhiên, mang theo chút nức nở nói với Lục Đồng Quân: “Anh Đồng Quân, em.”
Giọng điệu mềm mỏng như nước, dịu dàng lại ỏn ẻn.
Nhưng cô ta còn chưa nói hết đã bị Lục Đồng Quân ném cho một ánh mắt lạnh lùng: “Im. miệng!”
Trước kia vì nể mặt Tần Nhã Viên, Lục Đồng Quân còn dung túng cho Tần Kiều Lam, bây giờ
Tần Nhã Viên chết rồi, Tần Kiều Lam lại kiếm chuyện hết lần này tới lần khác, anh cũng rất khó chịu.
Lục Đồng Quân ép tới gần, lạnh lùng nói: “Cho cô một cơ hội cuối cùng, bé Bảo đang ở đâu!”
“Em..” Tần Kiều Lam nói, hai mắt long lanh, nhìn cũng thấy thương xót, xúc động lòng người, chớp mắt một cái, nước mắt lại sắp chảy ra, cái này khiến cho người đàn ông nào nhìn mà không mềm lòng cơ chứ?
Đây rõ ràng là đang dùng mỹ nhân kế.
Lâu Yến Vy chợt lên tiếng: “Mắt cô bị co giật sao? Chiêu này phải dùng dáng vẻ xinh đẹp thì mới gọi là mỹ nhân kế, loại người như có nhiều lắm cũng chỉ là người xấu xí đang tác oai tác quái
thôi.”
Câu này thật lợi hại.
Đúng là miệng lưỡi cay độc.
Tần Kiều Lam bị xấu hổ một trận mặt đỏ tới mang tai, hận không tìm được một cái lổ đễ chui xuống.
Vạn Hoài Bắc quả thực không nhịn được cười, Hạ Đình Hạ Vân cũng đều không nhịn được phì cười.
Bạch Hồng Hoa che miệng, cũng suýt chút nữa cười ra thành tiếng.
Lục Đồng Quân liếc Lâu Yến Vy một cái, gần mực thì đen, công phu miệng lưỡi cay độc này có hơi giống của Tô Lan Huyên.
Tìm Hạ Bảo quan trọng hơn, Lục Đồng Quân lạnh lùng cảnh cáo: “Tần Kiều Lam, đừng đi theo vết chân của chị cố”
Nghe vậy, trong lòng Tân Kiều Lam chợt chấn động một cái.
Cô ta và Lục Đồng Quân đã quen biết nhiều năm như vậy, vậy mà lúc này lại giống như chẳng còn chút tình cảm nào.
“Anh Đồng Quân, em thực sự không biết bé Bảo ở đâu, nếu là em đưa bé Bảo đi sao em có thể xuất hiện như vậy chứ.” Tần Kiều Lam rất nghiêm túc nói: “Em đúng là đã đến tiệc rượu, nhưng đó cũng chỉ vì muốn nhìn trộm anh, anh không tin có thể hỏi anh Vạn Hoài Bắc”
Vạn Hoài Bắc giơ tay tỏ ý: “Tôi không thể làm chứng được.”
Lúc này còn bênh vực Tần Kiều Lam vậy thì quá ngu ngốc rồi.
“Hạ Đình, Hạ Vân đi tìm đi.” Lục Đồng Quân lười nói nhảm, chỉ cần tìm được xe của Tân Kiều Lam là được.
Tần Kiều Lam bị giam lại, những người còn lại đều đi tìm.
Mười phút sau, đã tìm được xe của Tần Kiều Lam trong hầm để xe nhưng bên trong không có người.
Có thể đưa người đi trong thời gian ngắn, cái này không thể nào.
Trong camera giám sát của khách sạn, rõ ràng có thể thấy trong xe của Tần Kiều Lam có thứ gì đó.
Lục Đồng Quân để ý tới người ra vào bến tàu, bây giờ không có thuyền nào có thể ra khỏi bến tàu, nhưng bến tàu lớn như vậy, chắc chắn sẽ có sơ suất.
Lâu Yến Vy hỏi: “Anh rể, hay em đưa người đến cục trước?”
“Tôi không bắt bé Bảo, anh Đồng Quân, anh phải tin em” Tần Kiều Lam giải thích: “Các người cũng tìm rồi còn gì, đâu có ai, anh Đồng Quân, anh ép chết chị em, chẳng lẽ anh còn muốn giết cả em sao? Em đã làm sai một vài chuyện nhưng cũng là vì em yêu anh, hơn nữa cũng không đáng
tội chết, các người có chứng cớ gì chứng minh tôi bắt bé Bảo chứ.”
“Đưa đến đồn cảnh sát.” Mặt Lục Đồng Quân không chút lưu tình.
Nếu không nhắc đến Tần Nhã Viên, Lục Đồng Quân có lẽ sẽ không đưa đi nhanh như vậy, nhưng vừa nhắc tới cái này thì suy nghĩ Lục Đồng Quân đã thực sự bị lay động.
Lâu Yến Vy áp giải Tần Kiều Lam: “Đi thôi, đến cục uống trà từ từ trò chuyện.”
Lục Đồng Quân đã lật tung cả bến tàu lên cũng không thấy người, mà Vạn Hoài Bắc thì rất chắc chắn Tần Kiều Lam không dừng xe giữa đường.
– Nếu người không bị đưa đi giữa đường, bến tàu cũng không có người vậy thì chỉ có thể có một khả năng.
Người có thể vẫn còn ở khách sạn.
Lục Đồng Quân nghĩ tới đây liền nói: “Quay về khách sạn”
Khách sạn.
Tô Lan Huyên cũng không về nhà cũ nhà họ Lục mà ở đây đợi tin.
Chờ đợi là đau khổ, Tô Lan Huyên lại yêu cầu khách sạn cho xem giám sát, thật ra thì cô cũng không biết tại sao lại yêu cầu như vậy, chỉ là cô cảm thấy cần phải làm như vậy.
Tô Lan Huyên nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, trong hình ảnh theo dõi, lần đầu tiên là Tần Kiều Lam đẩy xe đẩy đi lướt qua vai cô, đến phòng vệ sinh mới phía bên kia khách sạn. | Lần thứ hai xuất hiện trên màn hình giám sát là ở cửa phòng rửa tay với Vạn Hoài Bắc.
Từ đó về sau là hình ảnh Tần Kiều Lam rời đi bằng cửa sau.
Tô Lan Huyên ngẩng đầu, nhìn lướt qua hơn chục cái màn hình giám sát, mấy chỗ hình ảnh theo dõi đều có Tần Kiều Lam.
Người cẩn thận như Tần Kiều Lam sao có thể ngu ngốc, để lộ trên camera giám sát như vậy chứ? Hơn nữa còn để lộ mấy lần.
Càng nghĩ Tô Lan Huyên càng cảm thấy không đúng.
Hình như Tần Kiều Lam đang cố ý để lộ, đây là cô ta đang dụ mọi người phát hiện sao? Cô ta có âm mưu gì? Suy nghĩ thật kỹ.
Tô Lan Huyên nhanh chóng tiêu hóa hết tất cả giám sát mà mắt đã thấy, sau đó sắp xếp lại | một lượt trong đầu.
Rất nhanh, Tô Lan Huyên liền phát hiện manh mối.
Đó là từ lúc rời khỏi phòng vệ sinh đến khi ra cửa sau, Tần Kiều Lam biến mất mười lăm phút.
Tô Lan Huyên liền gọi giám đốc khách sạn: “Từ phòng vệ sinh đến cửa sau khoảng cách dài nhất cần bao lâu? Khoảng cách ngắn nhất cần bao lâu?” Giám đốc ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Từ phòng vệ sinh đến cửa sau chỉ có một cửa ra, đi thang máy xuống thằng tầng một sau đó rẽ trái đi ra ngoài là đến, thời gian lâu nhất cũng chỉ năm. phút.”
Quả thật Tân Kiều Lam đã xuất hiện trong thang máy. Mười phút dư ra kia Tần Kiều Lam đã làm cái gì?
Đầu bếp nhớ lại một chút rồi nói: “Đúng vậy”
“Đến làm gì?”
“Nói là đi đổ rác, cô ta đi ra sau đổ rác rồi đi.”