Không thể không nói, Hoàng Sơn thật sự hiểu rõ Lâu Yến Vy như lòng bàn tay.
Nếu như Lâu Yến Vy biết thân thể của chính mình, cô ta lấy đao chém chết Lệ Quốc Phong chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cả đời sau này của Lâu Yến Vy chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Tô Lan Huyên nắm chặt lấy bức ảnh đã ố vàng, khóe miệng hơi cứng ngắc: “Chú Sơn Mao, chú thật xấu tính, chú ném lại cho cháu một vấn đề khó như vậy. Bí mật này chú đã giữ nhiều năm rồi, tại sao bây giờ chú lại nói cho cháu biết?”
Chuyện này cũng thật khó xử, nói cho Lâu Yến Vy thì không được, mà không nói cứ để trong lòng cô thì cũng chỉ có một kết quả.
Thật là làm khó chết cô mà.
Hoàng Sơn cười cười cảm khái: “Đời người khi chết đi sẽ bị chôn dưới đất, chứ không thể mang bí mật vào quan tài được. Dù sao chú cũng đã nói chuyện này cho cháu biết, cháu có muốn nói cho Lâu Yến Vy hay không thì tự mình cân nhắc.”
Tô Lan Huyện cười khổ, hỏi: “Chú Sơn Mao, sau này chú có tính toán gì không?”
Cố ý tìm cô, lại nói cho cô bí mật động trời như vậy, nhất định là có tính toán.
Hoàng Sơn thở dài: “Thiên Dạ đã sớm không còn là Thiên Dạ trước đây nữa. Lệ Quốc Phong vào tù rồi, Tần Chẩn Đông cũng đã chết, mẹ cháu thì cũng đã nằm sâu dưới lòng đất, đám bạn bè trước đây cũng từng người ra
đi, chú dự định đi du lịch vòng quanh thế giới.”
Việc Tần Chấn Đông giả chết càng ít người biết càng tốt.
“Chú Sơn Mao, đi đường nhớ giữ gìn sức khỏe. Khi nào rảnh thì về thăm mọi người.”
“Được.” Đôi mắt Hoàng Sơn vẩn đục, một mảnh tang thương, ngập tràn những kỉ niệm cũ: “Lan Huyên, mộ của mẹ cháu ở đâu?”
Đều đã đến thủ đô, là một người ái mộ Lệ Thu Uyển, nhất định sẽ đến mộ phần để thắp hương.
Trong lòng Tô Lan Huyên hơi hồi hộp, sau khi gửi địa chỉ cho Hoàng Sơn bèn chạy nhanh về gọi điện thoại cho Tần Chấn Đông.
Khi Tần Chẩn Đông nhận được điện thoại của Tô Lan Huyên, ông ta oán trách một trận: “Con gái, sao con có thể để cho tên Sơn Mao thổi tha kia đến tế bái mẹ con chứ? Này không phải là cắm sừng cha hay sao?”
Tô Lan Huyên: “..”
“Con nói này đồng chí Tần, sao lòng dạ cha hẹp hòi thế? Cũng may là mẹ con mất rồi, nếu mẹ con vẫn còn sống, có khi còn bị cha nhốt trong nhà không cho đi đâu không cho gặp ai mất”
Sự nhỏ nhen và chiếm giữ của Tần Chẩn Đông còn hơn thế nữa.
Bia mộ của mẹ cũng bị Tần Chẩn Đông đổi cái khác, chỉ vì trên bia có khắc một câu “chồng, Tô Khánh Thành lập”.
Tần Chấn Đông đổi một chiếc bia mộ khác có khắc chữ “mộ của vợ tôi, Tần Chẩn Đông lập”.
Chỉ mấy chữ đơn giản vậy đã chứng tỏ được tính chiếm hữu bá đạo của Tần Chấn Đông.
Lúc còn sống không được làm vợ chồng, lúc chết đi cũng muốn ghi danh trên bia mộ.
Ở bên đầu điện thoại của Tần Chẩn Đông lẩm bẩm một câu: “Với tính tình của mẹ con, còn không đánh chết cha” .
Truyện mới cập nhậtLỗ tại Tô Lan Huyên rất thính, nghe được mấy lời này bèn cảm thấy vui vẻ: “Cha mau tạm trốn đi, con cúp máy đây.”
“Từ từ đã, con gái, khi nào con định đổi tên họ lại?”
“Con không định đổi, cha không cần lo lắng chuyện này, cứ vậy đi” Tô Lan Huyên trực tiếp cúp điện thoại.
Nói thế nào đi nữa thì Tô Khánh Thành cũng có ơn nuôi dưỡng cô, cô không thể vong ân bội nghĩa được.
Cho nên không cần bàn bạc chuyện đổi họ này thêm nữa.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Tô Lan Huyên đi vào nhà. Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa đang chơi cờ đến chán chết rồi.
“Chị, chú Sơn Mao nói gì vậy?” Lâu Yến Vy không ngẩng đầu mà hỏi.
“Không có gì, đến tạm biệt chị thôi, tiện thể hỏi xem mộ của mẹ chị ở đâu.” Tô Lan Huyên giấu bức ảnh chụp đi: “Chị phải đi ra ngoài có chút việc, hai đứa..”
Lâu Yến Vy khoát tay: “Chị đi đi, em với Hồng Hoa ở nhà nghỉ ngơi.”
Tô Lan Huyên buồn bực.
Này cũng không giống tính cách của Lâu Yến Vy cho lắm.
Đổi lại là trước đây nhất định sẽ đòi đi theo.
Tô Lan Huyên tinh tế liếc nhìn Lâu Yến Vy một cái, phát hiện ra hai mắt Lâu Yến Vy hơi ửng đỏ.
Cái này cũng thật kỳ lạ.
Bạch Hồng Hoa nói: “Mấy ngày nay bọn em nghĩ cách thắng Vạn Hoài Bắc một ván, sắp đến ngày tám tháng giêng rồi, cậu ấy muốn nghỉ ngơi dưỡng sức một chút.”
Ngày tám tháng giêng là ngày vui của nhà họ Vạn.
“Được, chị mặc kệ các em. Cứ coi như nhà của mình, muốn làm gì thì làm”
Sau khi Tô Lan Huyên dặn dò xong bèn đi thẳng ra phía ngoài cửa.
Lâu Yến Vy thấy Tô Lan Huyên đi khỏi rồi bèn đẩy bàn cờ ra: “Tớ đi ngủ đây”.
“Lâu Yến Vy… Cậu..” Bạch Hồng Hoa muốn nói lại thôi.
“Tớ không sao” Lâu Yến Vy đưa lưng về phía Bạch Hồng Hoa, hít sâu một hơi sau đó cười cười nói: “Ngủ một giấc dậy là không sao nữa, tò mò hại chết con mèo”
Trước hết Tô Lan Huyên gọi điện cho Lục Đồng Quân, để anh sắp xếp cho cô gặp Lệ Quốc Phong.
Chuyện Hoàng Sơn nói cho cô chính là điểm đột phá cho vụ án của Tô Hạo Trần.
Nếu Lệ Quốc Phong thật sự vẫn dìm chính con trai mình xuống nước, vậy thì Tô Lan Huyên không có gì để nói.
Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân hẹn gặp mặt ở trước cửa khu tạm giam.
Lục Đồng Quân vừa xuống xe đã lập tức chạy tới chỗ Tô Lan Huyên: “Lan Huyên, sao đột nhiên em lại muốn gặp Lệ Quốc Phong? Không phải đã bàn bạc xong là giao chuyện này cho anh xử lý rồi à?”
Vẻ mặt Tô Lan Huyên nghiêm túc: “Vừa rồi Hoàng Sơn đã đến tìm em,
nói cho em một bí mật. Em phải đi gặp Lệ Quốc Phong, có thể sẽ giúp Hạo Trần sớm được ra ngoài”
“Chuyện gì?”
“Hạo Trần là con trai ruột của Lệ Quốc Phong”
Lục Đồng Quân nghe xong cũng giật mình nói: “Trên đời thật sự nhiều chuyện cẩu huyết quá”
Tô Lan Huyên lẩm bẩm vài tiếng: “Nếu nhà họ Lệ không sinh ra một Lệ Quốc Phong, mẹ em cũng sẽ không mang em đến thủ đô, vậy em cũng chính là hòn ngọc quý trên tay Tần Chẩn Đông, thì đã không có chuyện gì với anh. rồi”
“Lan Huyên, nếu đã là định mệnh của nhau, vậy thì đi đến chân trời góc bể nào cũng sẽ gặp nhau thôi. Em lấy thân phận cô chủ của nhà họ Tô để gặp anh, chính là một loại gặp gỡ định mệnh”
“Ồ, mới không gặp mấy tiếng đã biến thành nhà triết học rồi?”
“Lan Huyên, đúng rồi, anh đã nghĩ ra tên để đặt cho con gái của chúng ta rồi.”
“Tên gì?”
“Thi Tình, Họa Ý, em xem, hợp lại một chỗ có bao nhiêu là chất thơ”
Tô Lan Huyên dừng bước lại, liếc mắt nhìn Lục Đồng Quân một cái: “Ông xã, anh khẳng định đây là con gái sao?”
Cô nhớ tới câu chuyện cá cược với Lâu Yến Vy, lỡ như lại là sinh đôi trai, vậy thì ngồi chờ xem cậu chủ tục khiêu vũ đi.
“Một trăm phần trăm, anh đã mơ thấy chính là hai bé gái sinh đôi.” Lục Đồng Quân vô cùng tự tin.
“Ông xã, em đã cược với Lâu Yến Vy, nếu đứa nhỏ không phải là con gái, anh phải khiêu vũ một điệu”
Lục Đồng Quân: “.”
Lại bị bà xã đem đi bán.
“Nếu em thắng thì sao?”
Tô Lan Huyên cười xấu xa nói: “Lâu Yến Vy đi nói chuyện với Vạn Hoài Bắc.”
Nghe thấy vậy Lục Đồng Quân cũng cảm thấy có chút mong đợi.
Tô Lan Huyên là một người mạnh mẽ và kiên quyết, sau khi chứng kiến Lệ Quốc Phong trong trại giam, cô bèn ném lại một câu: “Còn nhớ Hiểu Vân không? Lệ Quốc Phong, nếu như ông không muốn đoạn tử tuyệt tôn, thì đừng lôi Hạo Trần xuống nước nữa. Hạo Trần và Lâu Yến Vy đều là con của ông và Hiểu Vân.”
Cái tên Hiểu Vân này đã nhiều năm rồi không nghe thấy. Lệ Quốc Phong bị lời nói của Tô Lan Huyên làm cho khiếp sợ không nói nên lời.
Ông ta kích động bật dậy khỏi ghế: “Điều đó không có khả năng. Lan Huyên, cô và mẹ cô đều lắm mưu nhiều kế, cô còn muốn lừa tôi muốn tôi gánh tội thay Hạo Trần, cô đừng tưởng tôi không biết, Hạo Trần là con riêng của mẹ cô.”
Đột nhiên Tô Lan Huyên hiểu được, tại sao Lệ Quốc Phong lại muốn hại Hạo Trần.