*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xuất phát từ giác quan thứ sáu của một người phụ nữ, Tô Lan Huyên luôn cảm thấy cố vấn tài chính mà Tân Chấn Đông nhiều lần nhắc tới có vấn đề.

Tân Chấn Đông lắc đầu đáp: “Cha không biết, sau khi Lục Quang Tông chết, tên cố vấn tài chính đó đã từ chức và rời đi”

“Vội vã như vậy ư?” Tô Lan Huyên nhíu mày.

“Con gái, ý của con là gì?” Tân Chấn Đông cũng xuống xe.

“Trước tiên ông hãy khoan đi đầu thú vội, tìm ra tên cố vấn tài chính kia đã. Tôi thấy vụ tai nạn xe hơi năm đó có lẽ có uẩn khúc gì đó”

Tô Lan Huyên cũng ôm tâm lý cầu may thử một chút, nếu Tân Chấn Đông chỉ muốn dạy cho Lục Quang Tông một bài học thì ông ta sẽ không làm đến mức khiến người ta chết như vậy.

“Con gái, cha sẽ nghe theo lời con hết” Tân Chấn Đông nói an táng xong xuôi cho Nhã Viên, cha sẽ sai người tìm tên đó.”

Không phải Tân Nhã Viên đã được Tân Kiều Lam đưa về an táng rồi sao?

Tân Chấn Đông nhìn ra sự nghỉ hoặc của Tô Lan Huyên, bèn nói: “Cha muốn chôn Nhã Viên trong cùng một nghĩa trang với mẹ con. Cha đã xin làm người quản lý nghĩa trang, lúc mẹ con còn sống cha đã bỏ lỡ bà ấy, bây giờ cha muốn canh giữ mộ của bà ấy”

Tô Lan Huyên sửng sốt, hỏi Vất vả liều mạng bao nhiêu năm như vậy, khi đã có được quyền lực và danh vọng lại nỡ lòng nào vứt bỏ?

Tân Chấn Đông bật cười, thở dài một hơi nhẹ nhõm nói: “Cha vốn là vì mẹ con nên mới gây dựng nên Địa Sát. Bây giờ mẹ con không còn nữa, những thứ vật ngoài thân đó cũng chẳng có tác dụng gì với cha.

Quyền thế, địa vị, tiền tài cha đều đã từng có được, từng hưởng thụ qua, vậy là đủ rị Tân Chấn Đông rất rộng rãi, ông ta cũng thật sự buông bỏ được.

Hôm nay ông ta tới tìm Tô Lan Huyên là vì muốn làm tròn trách nhiệm của một người cha một lần trước khi đi canh giữ ở nghĩa trang.

Ông không cần Địa Sát nữa hả?”

Nếu Tô Lan Huyên bảo ông ta đi tự thú, ông ta sẽ đi ngay.

Tân Chấn Đông lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, nhét vào tay cho Tô Lan Huyên, nói: “Con cầm lấy đi, sự hổ thẹn của một người làm cha chính là không cho con được thứ gì. Lúc trước còn suýt chút nữa hại chết con, bây giờ thì hay rồi, cha lại khiến giữa con và Lục Đồng Quân nảy sinh hiềm khích. Lan Huyên, con đừng giẫm phải vết xe đổ của cha và mẹ con. Người còn sống mới là quan trọng nhất, đừng để đến cái tuổi này như cha mà hối hận không nguôi. Trên đời này không có thuốc hối hận đâu”

Đó là một tấm thẻ ngân hàng Thụy Sĩ.

Tô Lan Huyên tò mò hỏi: “Trong thẻ này có bao nhiêu tiền”

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc Tân Chấn Tiên nói: “Không nhiều đâu, khoảng năm mươi tỷ thôi” trong lòng cô vẫn thấy rất kinh ngạc.

Cô đã biến thành siêu cấp đại phú bà chỉ trong nháy mắt ư2 Nhưng cũng không được tính là thế.

Tân Chấn Đông lại nói: “Là đô la Mỹ”

“Hahal”

Tô Lan Huyên lập tức thấy chiếc thẻ này như một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Hàng ngàn tỷ đang nằm trong chiếc thẻ này.

Tô Lan Huyên vuốt ve tấm thẻ, cảm khái: “Đồng chí Tân, ông đúng là đi guốc trong bụng tôi, biết có thể mua chuộc tôi bằng thứ gì, còn thật sự có chút không nỡ. Nhưng tôi xin nhận thành ý trị giá nghìn tỷ này, còn tấm thẻ thì ông cầm về đi”

Tân Chấn Đông kinh ngạc nói: “Con không cần sao?”

Hàng nghìn tỷ lận đó!

“Nếu số tiền này có thể mua lại được mạng sống của Lục Quang Tông thì tôi sẽ nhận”

Tiền có thể mua được mọi thứ, nhưng không thể mua lại được mạng sống của con người.

Biệt thự Nam Sơn.

Lúc Tô Lan Huyên trở về, trời đã khuya lắm rồi.

Sau khi nói chuyện với Tân Chấn Đông, cô đi loanh quanh ở bên ngoài một lúc rồi mới quay về.

Bọn trẻ đã ngủ say, ngay cả Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa mới dọn vào cũng đã đi ngủ.

Cả ngôi biệt thự vô cùng yên tĩnh.

Lần này không có ai đi tìm Tô Lan Huyên nữa, đèn trong phòng ngủ cũng đã tắt.

Lúc Tô Lan Huyên mở cửa, trong lòng cô thấy hơi thất vọng, lẩm bẩm một câu: “Quả nhiên đàn ông đều giống nhau, có được rồi sẽ không quan tâm nữa. Một ngày trôi qua rồi cũng không đi tìm mình nữa”

Trong bóng tối, Lục Đồng Quân đang giấu mình trong một góc nào đó cảm thấy rất cạn lời.

Rõ ràng là Tô Lan Huyên không nghe điện thoại của anh, ngược lại còn oán trách anh nữa.

Lúc phụ nữ vô lý thật sự là rất… vô lý.

Tô Lan Huyên lẩm bẩm bật đèn lên, còn chưa kịp nhìn rõ căn phòng thì sau lưng đột nhiên đã vang lên một giọng nói ớn lạnh đến sởn gai ốc: “Em cũng biết đường về cơ à”

Tô Lan Huyên giật nảy mình, quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Đồng Quân, cô bực mình, nói với giọng hờn giận: “Anh muốn chết hả, anh có biết anh làm em sợ chết khiếp rồi không”

Lục Đồng Quân sầm mặt xuống, phản bác lại: “Vậy em có biết là em không nghe điện thoại, không về nhà, cả ngày chẳng có tin tức gì thì chồng em sẽ rất lo lắng không?”

Dùng giọng điệu nghiêm túc nhất để nói những lời hờn giận, cũng chỉ có một mình Lục Đồng Quân làm được.

Tô Lan Huyên trêu chọc: “Em mất tích rồi, anh không biết đi báo cảnh sát hả?”

“Người mất tích chưa đến hai mươi tư tiếng đồng hồ, cảnh sát sẽ không mở án đâu”

Lục Đồng Quân bày ra bộ dạng “tốt nhất là em đừng chọc vào anh, mau đến vuốt lông an ủi anh đi”. Tô Lan Huyên nuốt nước bọt, bình tĩnh kéo khoảng cách giữa hai người ra xa hơn.

Tô Lan Huyên thay quần áo, nói: “Em đã gặp lão Tần, nói chuyện với ông ta một lúc.”

Giữa vợ chồng với nhau, sự thành thật là điều cơ bản nhất.

Nếu cứ giấu giếm thì sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện vết rạn nứt rồi nghi ky lẫn nhau.

Lục Đồng Quân nhíu mày, nói: “Em biết rồi à, bây giờ em muốn làm gì? Em định làm thế nào?”

“Đồng chí Tân đã thừa nhận rồi” Tô Lan Huyên quay lưng lại về phía Lục Đồng Quân, giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ: “Lục Đồng Quân, mạng người vô cùng quan trọng, nói xin lỗi cũng chẳng có tác dụng gì.

Em biết trong lòng anh cũng có vướng mắc, nếu mẹ anh biết em là con gái của Tân Chấn Đông thì quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ trở nên cứng ngắc, anh bị kẹp ở giữa sẽ rất khó xử. Vì thế, em nghĩ…”

“Em nghĩ sao?” Lục Đồng Quân đột nhiên nắm lấy tay Tô Lan Huyên, ấn tay cô lên tường, ghì lên người cô. Lòng anh đã trở nên hoảng loạn, dùng giọng điệu ra lệnh, nói: “Anh không cho phép em rời đi đâu, cũng đừng nói những lời như đời cha ăn mặn, đời con khát nước như vậy. Cái chết của cha anh đã là một vết dằm trong tim, em không được đâm một dao vào tim anh nữa”

Cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi của anh.

Sợ hãi mất đi cô.

Lục Đồng Quân có thể lựa chọn kết hôn với cô ngay cả khi đã biết hết chân tướng, điều đó cũng chứng tỏ quyết tâm của anh.

Tô Lan Huyên nhìn người đàn ông trước mặt mình, dùng hai tay đỡ lấy mặt anh, nói: “Đừng căng thẳng, em không nói là muốn đi. Chỉ là em không biết em đã sinh cho nhà họ Lục bốn đứa con trai, liệu có thể rửa sạch được tội nghiệt của lão Tân không?”



Tô Lan Huyên sững sờ, Tân Chấn Đông đã lừa cô, ông ta đã chuẩn bị đi đầu thú từ lâu nhưng lại nói cái gì mà sẽ đi điều tra chân tướng của vụ tai nạn xe năm đó.

Tô Lan Huyên còn chưa kịp định thần lại đã nhận được điện thoại của bên cảnh sát: “Xin hỏi cô là cô Tô phải không? Cha cô Tân Chấn Đông sợ tội nên đã tự sát rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play