*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Đồng Quân quá phách Anh rất ít khi cập nhật trạng thái trên mạng, cho đến nay đây là lần thứ hai, lần cập nhật facebook cuối cùng là cách đây vài năm.
Trước đây khi Lục Đồng Quân chưa giả què và bị hủy dung đã từng mang danh chồng quốc dân, anh vừa cập nhật, trong một đêm, người hâm nộ liền đạt hơn năm triệu người.
Sau khi giả bộ đã bị mất không ít người hâm mộ, cách đây một thời gian, Lục Đồng Quân xuất hiện với diện mạo thật khiến độ nổi tiếng tăng vọt, lượng fan cũng sắp đạt trăm triệu người.
Bình thường đều là người hâm mộ ảo, không có động tĩnh, Lục Đồng Quân vừa có động thái một cái liền sục sôi.
Đây đã là lần thứ năm Lục Đồng Quân kết hôn, nhưng đây là lần duy nhất anh công khai giấy đăng ký kết hôn.
Một trăm ba mươi triệu thiếu nữ vỡ mộng, chồng quốc dân đã thành chồng người khác.
Lục Đồng Quân vừa cập nhật trạng thái liền bị chia sẻ lại hàng triệu lần chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tất cả bình luận phía dưới đều là là những lời chúc phúc, những giọt nước mắt chúc phúc.
Rất nhanh chuyện người nắm quyền tập đoàn Đại Lục và Tô Lan Huyên đăng ký kết hôn đã lên top tìm kiếm.
Trên đường trở về, Tô Lan Huyên ngồi trên xe lướt mạng: “Lục Đồng Quân, không phải chúng ta quá phách lối rồi chứ? Hành động này của anh khiến hơn trăm triệu trái tim thiếu nữ bị thương rồi đấy”
Cách màn hình, Tô Lan Huyên dường như cũng có thể nghe được tiếng từng trái tim tan nát.
Ánh mắt Lục Đồng Quân đầy cưng chiều cong môi nói: “Đây là anh muốn thông báo cho toàn thế giới, em là vợ anh”
Có giấy đăng ký kết hôn, trong lòng Lục Đồng Quân cũng ổn định hơn nhiều, dù bí mật bị vạch trần, dù lúc Trần Hương Thủy tỉnh lại mà không đồng ý cũng không thể làm nên chuyện gì.
Anh và Tô Lan Huyên đã là vợ chồng hợp pháp.
Trong lòng Tô Lan Huyên dâng lên cảm giác ngọt ngào, điện thoại cô cũng không ngừng reo, vợ chồng Lưu Lệ Phương, An Nhã Hân, Tô Khánh Thành, ai ai cũng đều thấy tin tức trên mạng nên rối rít nhắn tin hỏi.
An Nhã Hân: “Mẹ của con ơi, đăng ký kết hôn rồi sao?”
Tô Khánh Thành: “Chuyện đăng ký kết hôn lớn như vậy cũng không thông báo cho cha một tiếng sao?”
Lưu Lệ Phương: “Chúc mừng Lan Huyên, mẹ thấy các con công khai giấy đăng ký kết hôn, mẹ rất vui.”
Lý Thái cũng gửi một tin nhắn: “Chị, em muốn ăn bánh kẹo cưới.”
Ngay cả Lâu Yến Vy thấy tìm kiếm hot trên mạng cũng nhắn tin tới: “Tiền quà đã chuẩn bị xong, rượu mừng lúc nào mới được uống?”
Tô Lan Huyên thật không ngờ Lâu Yến Vy keo kiệt lại chủ động chuẩn bị tiền quà.
Nhiều tin nhắn như vậy, Tô Lan Huyên cũng chỉ nhắn lại cho Tô Khánh Thành.
“Ông Tô, bây giờ con rất hạnh phúc”
Công ơn nuôi dưỡng của Tô Khánh Thành, chỉ sợ cả đời này cô không thể báo đáp.
Cô cũng biết Tô Khánh Thành không phải là tức giận chỉ là tính tình quá trẻ con.
Phía bên kia màn hình, Tô Khánh Thành nhìn tin nhắn của Tô Lan Huyên gửi đến, lộ ra nụ cười hiền lành, quay đầu gọi một đám bạn cũ: “Hôm nay con gái tôi vừa đăng ký kết hôn, hôm nay tôi rất vui nên mọi người cứ chơi thoải mái, tôi trả tiền”
Nhìn tin tức, có người chúc phúc cũng có người thất vọng đau thương.
Chu Văn Triệt nhìn thấy lượt tìm kiếm hot trên Facebook mà trái tim lạnh đi một nửa.
Lục Tây Anh đang quay phim, sau khi lướt đến tin đăng ký kết hôn cũng giống như tảng đá vậy sửng sốt rất lâu.
Tân Kiều Lam đang ở ngàn dặm xa thấy tin tức liền nổi giận.
“A, con tiện nhân kia lại đăng ký kết hôn với Lục Đồng Quân, thật không biết xấu hổ, cô ta không xứng làm vợ anh Đồng Quân”
Tân Kiều Lam thì cũng chỉ có thể đập phá.
Chu Á đi tới, mặt không cảm xúc thu dọn tàn cuộc: “Cô hai, chuyện cũng đã rồi, chuyện cô cần làm nhất bây giờ chính là tiếp quản toàn bộ Địa Sát, nắm chúng trong tay mình, ông chủ Tân ở bên trong không ra được, cô chủ cũng không trở về, đây chính là thời cơ tốt”
“Bây giờ tôi đâu có tâm trạng đi quản lý những thứ kia, anh đi quản không được sao, anh là người mà tôi tín nhiệm nhất” Trong đầu Tân Kiều Lam chỉ đang nghĩ làm sao có thể khiến hai người kia ly dị, thật sự không còn tâm trạng nhân cơ hội đi “Soán ngôi vua”.
Trong mắt Chu Á thoáng hiện lên một tia nham hiểm, khổ sở nói: “Cô hai, từ đầu đến cuối tôi không phải người nhà họ Tân, như vậy chỉ sợ kẻ dưới khó mà phục tùng.”
Tân Kiều Lam ném chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận người nhà họ Tân cho Chu Á: “Anh cầm cái này đi, còn ai dám không nghe lời anh chứ, bây giờ tôi đến thủ đô một chuyến, không có chuyện gì lớn thì đừng tìm tôi”
Chu Á cầm chiếc nhẫn, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ tham lam đã được như ý: “Cô hai yên tâm, tôi nhất định sẽ quản lý tốt Địa Sát, cô cứ yên tâm đến thủ đô làm chuyện của cô đi.”
Mặt Tân Kiều Lam vẫn chưa ổn, chỉ có thể đeo khẩu trang ra ngoài, cô ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc đến thủ đô ngay.
Sau khi Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên đăng ký kết hôn được một tiếng thì điện thoại di động của Lục Đồng Quân liền reo, là một số lạ.
Đúng lúc Tô Lan Huyên đang cầm điện thoại di động: “Lục Đồng Quân, điện thoại của anh này”
“Em nghe cũng được” Lục Đồng Quân đang bị Hạ Lăng Hạ Bảo “Dọa vơ vét tài sản”, nhưng chỉ trong vài phút anh đã bị bắt chẹt sáu con số rồi.
Bao lì xì này hơi lớn rồi.
Hạ Bảo: “Cưới một tặng hai, chút bao lì xì này đáng là bao, cha quá keo kiệt.”
Hạ Lăng: “Trong bụng mẹ còn có hai em gái, cha, bao lì xì của em gái và em trai để con tạm thời giữ trước”
Một tiếng cha này khiến Lục Đồng Quân đâu thể keo kiệt được nữa.
Chỉ là Lục Đồng Quân mở ví tiền ra, khóe miệng nâng lên lộ ra vẻ giảo hoạt: “Quyền tài chính không còn trong tay cha nữa rồi, thuộc về mẹ các con rồi, tiền tiêu vặt của cha cũng cho các con hết rồi.”
Hạ Bảo thò đầu liếc nhìn chiếc ví, bĩu môi: “Keo kiệt.”
Hạ Lăng cũng nghiêng đầu: “Keo kiệt”
Thấy ba cha con chơi đùa, Tô Lan Huyên cũng đành nghe điện thoại.
“Alo, xin chào, xin hỏi anh là anh Lục sao? Cô Tân Nhã Viên đang tự sát trong phòng…”
Lòng bàn tay Tô Lan Huyên nhất thời lạnh như băng: “Anh nói lại lần nữa đi, Cô Tân Nhã Viên làm sao?”
Đầu bên kia điện thoại lập lại: “Cô Tân Nhã Viên đã uống một lượng lớn thuốc ngủ để tự sát”
Lục Đồng Quân để ý tới thấy không đúng, đưa mắt nhìn tới: “Lan Huyên, sao thế?”
Tô Lan Huyên ấp úng nói: “Tân Nhã Viên tự sát.”
Nghe vậy, Lục Đồng Quân cũng sửng sốt mấy giây.
Anh cho Tân Nhã Viên quyền lựa chọn, không muốn đích thân đưa cô ta đi tự thú, không lời Tân Nhã Viên lại chọn cách rời bỏ nhân thế đoạn tuyệt này.
Lúc nhân viên khách sạn tìm thấy thi thể của Tân Nhã Viên thì thi thể đã lạnh, sau khi pháp y tới giám định, xác định thời điểm tử vong là đêm qua.
Dù gì cũng đã từng quen biết, người chết như đèn tắt, ân oán tiêu tan hết.
Tân Nhã Viên không có bạn bè ở thủ đô, ngoại trừ Lục Đồng Quân sắp xếp hậu sự, cũng không có một ai đến.
Lục Đồng Quân vẫn cho người thông báo tin Tân Nhã Viên chết cho Tân Chấn Đông.
Lúc Tân Kiều Lam chạy đến thủ đô vừa kịp lúc nhận xác.
Đêm qua vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, hôm nay chạy tới gặp thì là một thi thể, trong lòng Tân Kiều Lam chấn động, nhìn thi thể thật lâu cũng không dám tiến đến.
Dù trước đây hai chị em cũng hay cãi nhau không vui vẻ, nhưng dù sao vẫn là chị em gái, chết đi thi những chuyện không vui kia cũng biến mất, chỉ còn lại tình cảm chị em gái.
Biệt thự Nam Sơn.
Tô Lan Huyên phiền muộn trong lòng, suy nghĩ rối loạn, Lục Đồng Quân đã đi sắp xếp hậu sự của Tân Nhã Viên.
Hạ Bảo đi tới: “Mẹ, dười tầng có người tìm mẹ”
“Ừ” Tô Lan Huyên xuống tầng mới biết là Chu Đức Độ tới.
Tô Lan Huyên rất kinh ngạc, Tân Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh cũng tới, chuyện Chu Văn Triệt cũng đã lắng xuống, Chu Đức Độ còn tới tìm cô làm gì?
“Tổng giám đốc Chu” Tô Lan Huyên rất khách sáo, dặn dò người sắp xếp hậu sự, cũng không có một ai đến.
Lục Đồng Quân vẫn cho người thông báo tin Tân Nhã Viên chết cho Tân Chấn Đông.
Lúc Tân Kiều Lam chạy đến thủ đô vừa kịp lúc nhận xác.
Đêm qua vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, hôm nay chạy tới gặp thì là một thi thể, trong lòng Tân Kiều Lam chấn động, nhìn thi thể thật lâu cũng không dám tiến đến.
Dù trước đây hai chị em cũng hay cãi nhau không vui vẻ, nhưng dù sao vẫn là chị em gái, chết đi thi những chuyện không vui kia cũng biến mất, chỉ còn lại tình cảm chị em gái.
Biệt thự Nam Sơn.
đốc Chu ông, nếu hôm nay là cậu Chu mở miệng thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc”
Trên mặt Chu Đức Độ giận đến mức hơi không kìm nén được cơn giận, sắc mặt cũng u ám mấy phần.