*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai đứa nhóc Hạ Lăng và Hạ Bảo mất tích lần này không giống với lần trước, lần này là lặng yên không một tiếng động.
Hạ Đình đã liên lạc vài không liên lạc được với Hạ Lăng, lúc này mới nói cho Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên biết.
Tô Lan Huyên tức giận: “Khi nào thì phát hiện không liên lạc được?”
Đột ngột vội vã, bụng đau nhói một cái, Tô Lan Huyên vô thức rên nhẹ một tiếng khiến Lục Đồng Quân gấp gáp nói: “Lan Huyên, đừng nóng lòng.”
Hạ Đình nói: “Vào hai tiếng trước, Hạ Lăng nói dẫn Hạ Bảo đi mua chút đồ, đi ra ngoài rồi không quay về nữa”
Lục Đồng Quân nói: “Mau đi tìm, kêu tất cả mọi người đi tìm, trước bình minh ngày mai, không, trong vòng một giờ, nhất định phải tìm được người về”
Hạ Đình mang vẻ mặt đau khổ: “Lão đại, không phải chúng tôi không cố gắng, hình như là Hạ Lăng cố ý che giấu tín hiệu theo dõi của chúng ta, dạy trò chết đói cả thầy”
“Cố ý?”
Tô Lan Huyên cau mày: “Vậy Hạ Lăng dẫn Hạ Bảo đi đâu?”
Mấy người không hiểu ra làm sao.
Một kho hàng nào đó ở Thủ đô.
Đèn đuốc sáng trưng, các công nhân vẫn còn đang tăng ca làm việc vận chuyển hàng hóa.
Nơi này chính là chỗ mà Tô Hạo Trần bị bắt.
Hạ Lăng và Hạ Bảo lúc này đang nằm rạp trong đống cỏ dại cách kho hàng mấy chục mét, dùng ống nhòm kiểm tra động tĩnh ở nhà kho.
“Anh, chúng ta ở đây thật sự có thể bắt được người xấu sao?” Hạ Bảo vô cùng kích động.
“Nhỏ giọng một chút” Hạ Lăng điều chỉnh góc độ của kính viễn vọng, chú ý tới một chiếc xe đang đi về phía kho hàng bên này: “Em trai, mau cúi đầu xuống”
“Dạ!” Hạ Bảo vội vã cúi thấp đầu xuống, chỉ hận không thể dán xuống mặt đất.
Một chiếc xe con màu đen dừng trước cửa nhà để xe, tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa, một người đàn ông trung niên bước xuống khỏi xe.
Người này chính là Lệ Quốc Phong.
Lệ Quốc Phong cảnh giác liếc nhìn bốn phía, lúc này mới đi vào bên trong kho hàng.
“Anh trai, người xấu xuất hiện rồi”
Hạ Lăng lẩm bẩm: “Hôm nay thật sự là đến đúng rồi”
Mấy ngày nay Tô Lan Huyên lo lắng phát bực vì chuyện của Tô Hạo Trần, mấy người Hạ Đình cũng không tìm được sơ hở, lúc này Hạ Lăng mới đến để thử vận may một chút.
Nơi này vừa mới bị điều tra, cảnh sát sẽ không kiểm tra lại lân nữa, hiện giờ đây là nơi an toàn nhất.
Thế nhưng hai đứa có thể tới đây, thực sự là nhất thời nảy ra ý định.
Hai đứa thực sự chỉ vì đi mua đồ ăn, tâm huyết dâng trào, mới gọi xe đi đến đây.
Cho nên, có đôi khi vận may cũng là một bộ phận thực lực.
“Anh trai, này” Hạ Bảo lấy điện thoại di động ra: “Mau chụp đi”
Những thứ này đều là bằng chứng.
Cho dù không thể minh oan cho Tô Hạo Trần, cũng có thể dụ dỗ được Lệ Quốc Phong.
Hạ Lăng cầm lấy điện thoại di động, mới phát hiện đã mở chế độ máy bay không biết từ khi nào.
“Sao lại mở chế độ máy bay rồi? Em làm à?”
Hạ Bảo lè lưỡi một cái, cười nói: “Chắc là trượt tay, bấm nhầm á”
Hạ Lăng tắt chế độ máy bay đi, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, mở ứng dụng chụp ảnh ra.
Việc này nếu để Hạ Đình biết được Hạ Bảo không cẩn thận đặt thành chế độ máy bay, đoán chừng sẽ nôn ra máu.
Các công nhân một rương lại một rương chất hàng lên trên xe, Lệ Quốc Phong mang vẻ mặt nóng nảy nhìn chằm chằm, thúc giục.
Xem ra nhóm hàng này rất quan trọng.
Hạ Lăng vừa chụp ảnh, vừa gửi cho Tô Lan Huyên.
Hạ Lăng chụp liên tục, chụp hết toàn bộ quá trình công nhân vận chuyển hàng hóa, còn cố ý chụp đặc tả Lệ Quốc Phong một tấm.
Lúc này, công nhân do quá vội vàng, té lộn nhào một cái, cái rương bị rơi xuống đất, lăn ra, đồ vật bên trong rơi hết ra ngoài Ánh mắt của Hạ Lăng sáng lên, nhanh chóng chụp lại.
Lệ Quốc Phong khiển trách: “Làm ăn cái kiểu gì đấy, mau sắp xếp lại đồ đạc, tác phong nhanh nhẹn lên: Nếu như không phải nhóm hàng này quá quan trọng, hiện giờ tin tức bị siết chặt, Lệ Quốc Phong cũng sẽ không mạo hiểm đích thân đến đây.
Trong bệnh viện.
Điện thoại của Tô Lan Huyên liên tục kêu lên, cô cầm lên nhìn, hưng phấn nói: “Là Hạ Lăng gửi tới”
Mở ảnh chụp ra nhìn, Tô Lan Huyên sợ ngây cả người: “Hạ Lăng và Hạ Bảo đến kho hàng, Lệ Quốc Phong cũng ở đây. Mau, Hạ Đình, dẫn người chạy tới mau, tôi sợ chúng nó gặp nguy hiểm”
Băng gạc trên mắt của Lục Đồng Quân vẫn còn chưa tháo xuống, không nhìn thấy cái gì, nói: “Lan Huyên, không cho phép em đi theo”
Anh hiểu Tô Lan Huyên, với tình tính của cô, chắc chắn sẽ đi.
“Lục Đồng Quân, em…”
“Sự an nguy của Hạ Lăng và Bé Bảo quan trọng, em và đứa con trong bụng cũng rất quan trọng.’ Lục Đồng Quân cắt ngang lời nói của Tô Lan Huyên, nói với Hạ Đình: “Mau dẫn người đi đi”
“Vâng, lão đại” Hạ Đình biết chuyện nghiêm trọng, vội vội vàng vàng đi.
Cùng lúc đó.
Hàng bên kho hàng lục tục được lôi đi, Lệ Quốc Phong cũng rời đi.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực chờ phía sau, hai đứa bé Hạ Lăng và Hạ Bảo đang muốn toàn thân quay trở ra, lúc quay người lại trông thấy một người phụ nữ mang mặt nạ đứng ngay sau lưng hai đứa.
“Tô Lan Huyên khiến người ta chán ghét, cô ta sinh ra hai đứa con trai cũng khiến người ta chán ghét như vậy” Tân Nhã Viên nhìn hai đứa bé này thì vô cùng khó chịu, rõ ràng chính là con hoang, Lục Đồng Quân lại vì Tô Lan Huyên mà đến cả hai đứa con hoang cũng nhận.
Hạ Bảo nắm lấy quần áo của Hạ Lăng: “Anh trai, người phụ nữ này trông ác quá, vừa nhìn là đã biết không ai muốn rồi”
Hạ Lăng thân là người của Bóng Đêm, đương nhiên là biết cái mặt nạ hồ ly này. Người của Địa Sát.
Rõ ràng trước đó đã giải quyết rồi, xem ra lần trước là một kẻ giả mạo.
Hạ Lăng bảo vệ Hạ Bảo ở sau lưng: “Hễ là không thích mẹ tôi, vậy thì cũng đều là người mong muốn có được cha tôi.”
Lúc này Hạ Lăng vẫn chưa biết chuyện mình chính là con của Lục Đồng Quân, thế nhưng trước đó Lục Đồng Quân đã công khai gọi mình là con ruột, Hạ Lăng mới nói như vậy.
“Không được gọi linh tinh, chúng mày chỉ là hai đứa con hoang mà thôi, vốn không phải là con của Lục Đồng Quân, chúng mày không xứng” Ánh mắt của Tân Nhã Viên nhìn chăm chú về phía Hạ Bảo, dáng dấp của Hạ Bảo rất giống Tô Lan Huyên, ngọn lửa đố kị trong lòng hừng hực, cô ta đưa tay bắt lấy Hạ Bảo.
“Đừng có đụng vào em trai tôi.”
Hạ Lăng ra tay, cậu nhóc đã luyện đánh xáp lá cà mấy tháng, một quyền cũng có thể đánh sức một trăm cân.
Thừa dịp Tân Nhã Viên chưa chuẩn bị, Hạ Bảo cũng phối hợp ăn ý, nhặt một vốc cỏ dại ném vào mặt của Tân Nhã Viên.
Hạ Lăng biết không phải là đối thủ của đối phương, lôi kéo Hạ Bảo bỏ chạy.
Bốn phía đều là cỏ dại cao hơn một mét, ngay cả đường cũng không có.
Trên tóc lẫn trong miệng Tân Nhã Viên đều có cỏ dại, tức giận không thôi: “Mấy thằng ranh con, đứng lại cho tao”
Một mình Hạ Lăng có thể chạy rất mau, nhưng dẫn theo Hạ Bảo thì không thể Không chạy được bao xa, Hạ Bảo đã thở hồng hộc.
Hạ Lăng nói: “Ai bảo em bình thường ăn nhiều như thế, béo như quả bóng rồi, anh xem em còn giảm béo hay không”
“Không ăn cũng đói mà” Hạ Bảo thở phì phò: “Anh trai, không thì anh đi trước đi”
“Phải cùng đi”
Hạ Lăng không thể nào bỏ lại Hạ Bảo được.
“Ai u” Hạ Bảo bị cỏ dại vướng chân, té ngã, vô thức kéo lấy Hạ Lăng, hai đứa nhóc ngã lăn xuống đất.
có thù thì sẽ báo thù, có ơn thì sẽ đên ơn.
Tân Nhã Viên ôm lấy tay mình, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lâu Yến Vy: “Lại là cô, Lâu Yến Vy, đừng có xen vào việc của người khác.”