Đây đã không phải là lần đầu tiên Lục Đồng Quân nghĩ đến chuyện đó nữa rồi.

Cô gái đó, dường như không hề quan trọng trong lòng anh, nhưng lại cứ lởn vởn trong tâm trí anh suốt thời gian qua không chịu đi.

Lục Đồng Quân ngồi thẳng người lại, đứng dậy đi tới một góc còn lại của chiếc ghế sô pha và ngồi xuống, châm một điếu thuốc.

“Anh làm sao vậy?”

Tô Lan Huyên cảm thấy khó hiểu, đang yên đang lành Lục Đồng Quân lại đi theo con đường làm hoàng tử u buồn là sao.

Lục Đồng Quân rít một hơi thuốc thật sâu rồi thở ra từng vòng khói, rất nhanh nó đã tan biến đi.

“Lan Huyên, năm năm trước anh đã từng ở chung với một người phụ nữ”

Lục Đồng Quân ngẩng đầu lên, nhìn Tô Lan Huyên bảng ánh mắt thâm tình, anh không muốn giấu giếm Tô Lan Huyên, chuyện của Tân Nhã Viên đã cho anh biết, mình không thể giấu giếm bất cứ điều gì với Tô Lan Huyên, dây dưa không dứt khoát, nếu không thì sớm muộn gì mọi chuyện cũng sôi hỏng bỏng không mà thôi.

“Chính xác mà nói, đã gần sáu năm trôi qua rồi, đó là người phụ nữ đầu tiên của anh”

Tô Lan Huyên nghe thấy vậy trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, cô Chuyện xảy ra vào vài năm trước, cô nên nói gì cho phải đây?

Không phải mấy năm trước cô cũng mất đi sự trong trắng hay sao?

Mà cho đến nay cô cũng không chắc người đàn ông năm đó là ai.

Sau khi tìm được bọn trẻ, cô cũng buộc lòng không được nghĩ ngợi về chuyện đó nữa, càng không truy cứu cha của bọn trẻ là ai.

Lúc đó cô đã nghĩ rằng bây giờ mình đã ở bên Lục Đồng Quân rồi, bọn trẻ cũng đã trở lại bên cạnh cô, tại sao phải tự đi tìm cái buồn đau, xát muối vào vết thương cũ của mình làm gì?

Với thân phận và địa vị của Lục Đồng Quân, lẽ ra từ lâu cô đã phải biết răng mình nhất định không phải là người phụ nữ đầu tiên của anh, chỉ là khi Lục Đồng Quân chính miệng thừa nhận rằng trước đây đúng là anh đã từng có người phụ nữ khác, trong lòng cô vẫn cảm thấy không vui.

Tô Lan Huyên lại hỏi: “Sao… tự nhiên anh lại nhắc đến chuyện này?”

Lục Đồng Quân nhếch môi: “Anh cũng không biết nữa, chỉ là bỗng dưng muốn nói cho em biết, thành thật thì được khoan hồng và mong được giải quyết nhẹ tay”

Hai người đối mặt nhìn nhau trong bóng tối mờ mờ, bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên lặng, nhất thời không ai nói lời nào, hai người có những dòng suy nghĩ khác nhau, ngàn vạn lời muôn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Thật lâu sau, Tô Lan Huyên mới phá vỡ bầu không khí im lặng trước: “Đi ngủ sớm đi. À đúng rồi, Lâu Yến Vy nhờ em nói cho anh biết trước đây người muốn lấy mạng anh chính là người của Địa Sát đấy”

“Ừ, anh biết rồi.”

Tô Lan Huyên biết rõ, Lục Đồng Quân nhất định sẽ cho người đi kiểm tra.

Tô Lan Huyên không nói thêm gì nữa, cô đứng dậy đi lên lầu, ánh mắt của Lục Đồng Quân luôn dõi theo bóng dáng của cô, anh mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Đêm nay.

Lục Đồng Quân thức trắng cả đêm, anh đã hút rất nhiều điếu thuốc lá, gạt tàn thuốc đầy mẩu thuốc lá.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lục Đồng Quân đã nấu xong cháo rau củ, Tô Lan Huyên sau khi ăn xong liền đi đến bệnh viện.

Lục Đồng Quân bây giờ đã trở thành tay sai vặt theo sát Tô Lan Huyên, cô đi đâu anh đi theo đó.

Khi đến bệnh viện, Lục Đồng Quân đứng đợi ở ngoài hành lang, không có đi vào, Tô Lan Huyên một mình đi vào trong phòng bệnh gặp Lệ Quốc Phong.

Lệ Quốc Phong biết hết tất cả những gì Tô Lan Huyên đã làm trong hai ngày qua, ông ta vẫn chờ đợi Tô Lan Huyên đến để cho mình một lời giải thích rõ ràng.

“Cậu à, hôm nay trông sắc mặt của cậu rất tốt” Tô Lan Huyên mỉm cười gọt một quả táo rồi đưa qua cho ông ta: “Cậu ăn thử đi ạ”

“Cậu không thích ăn táo.” Lệ Quốc Phong nhìn Tô Lan Huyên “Lan Huyên, nghe nói cháu đã ổn định được những đại lý phân phối và khách hàng kia rồi. Chuyện này cháu giải quyết rất tốt, cậu không nhìn lầm người mà”

“Vâng ạ, tạm thời là ổn định rồi, nhưng liệu sau này chúng ta có thể tiếp tục hợp tác được nữa hay không thì còn phụ thuộc vào cậu ạ”“

Tô Lan Huyên nói: “Họ có thể tiếp tục hợp tác là nhìn vào sự hợp tác của chúng ta với Bóng Đêm, có Bóng Đêm chống lưng, trong lòng họ mới cảm thấy yên tâm”

Lệ Quốc Phong lập tức hiểu ra được ý tứ của Tô Lan Huyên, ông ta nói: “Cháu và người của Bóng Đêm làm sao mà quen được nhau vậy?”

“Chuyện này kể ra dài lắm ạ” Tô Lan Huyên cười nói: “Cậu à, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Dù sao thì cậu cũng giao Thiên Dạ lại cho cháu rồi. Cháu chỉ còn có cách này để bảo vệ Thiên Dạ mà thôi. Nếu cậu cảm thấy không vui thì cháu cũng không biết phải làm sao nữa, chỉ có thể giương mắt nhìn Thiên Dạ tan nát chia năm xẻ bảy thôi. “

Vẻ mặt của Lệ Quốc Phong lạnh lùng, nói: “Cháu đang uy hiếp cậu đấy hả “Cậu à, tội danh mà cậu gán cho cháu đúng là lớn quá đi. Thiên Dạ và Bóng Đêm đã có mâu thuẫn bất hòa trong nhiều năm qua, đều là những xích mích nhỏ nhặt không đáng kể, cũng chẳng phải là thâm thù đại hận gì, cứ hóa giải như vậy là xong rồi”

“Cháu nói thì đơn giản như vậy đấy, Bóng Đêm nhiều lần lợi dụng hỏa hoạn để cướp bóc khiến Thiên Dạ bị tổn thất nặng nề. Bọn họ tìm đến chúng ta để đề nghị hợp tác. Ai mà biết được đang ẩn giấu mối nguy hại gì bên trong đó.’ Lệ Quốc Phong lo lắng nói: “Lan Huyên, cháu vẫn còn quá trẻ, cậu chỉ sợ cháu bị người ta lừa gạt, mắc bấy rồi chịu thiệt thòi thôi, trên đời này làm sao có chuyện tốt như vậy, Bóng Đêm lại ra tay giúp đỡ chúng ta.”

Tô Lan Huyên cười nói: “Cậu lo lắng là quá đúng, Bóng Đêm đúng là còn ý đồ khác”

“Nhìn xem, bị cậu nói trúng rồi đấy” Lệ Quốc Phong vừa nghe thấy vậy có chút sôt sắng: “Có phải bọn họ đã đề ra điều kiện làm nhục tổ chức chúng ta không?

“Cậu à, cậu xem cháu thông minh như vậy có thể làm ra chuyện khiến tổ chức phải xấu mặt hay sao?” Tô Lan Huyên vỗ nhẹ vào bụng của mình rồi nói: “Cháu đang dùng hoàng tử để ra lệnh cho các chư hầu thôi”

Lệ Quốc Phong ngẩn người ra: “Cháu nói vậy là có ý gì?”

Đúng lúc này, giọng nói của Lục Đồng Quân từ bên ngoài cửa vọng vào: “Ông Lệ, chuyện của Lan Huyên, đó cũng chính là chuyện của tôi.

Từ nay về sau Thiên Dạ và Bóng Đêm sẽ là một gia đình”

Lệ Quốc Phong nhìn về phía Lục Đồng Quân, ông ta chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của thủ lĩnh Bóng Đêm, nhưng ông ta chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra chiếc nhẫn đại diện cho thân phận kia.

“Cậu là..”

Lệ Quốc Phong vô cùng kinh hoàng, suýt chút nữa thì nhảy xuống khỏi giường rồi.

Lục Đồng Quân nhìn Tô Lan Huyên: “Lan Huyên, để anh cùng cậu của em nói chuyện riêng với nhau một lát nhé.”

“Anh cứ từ từ, đừng nói linh tỉnh trước mặt cậu em”

Tô Lan Huyên biết có một số việc vẫn cần Lục Đồng Quân nói chuyện riêng với Lệ Quốc Phong, vì vậy cô đã đi ra ngoài trước.

Tô Lan Huyên đang đợi ở bên ngoài hành lang, đột nhiên cô cảm thấy có một cặp mắt nhìn chằm chằm ở phía sau lưng mình, vô thức nhìn lại.

Nguyên tầng này đều đã được Lệ Quốc Phong bao trọn hết rồi, chỉ có một bác sĩ nam đeo khẩu trang từ phía bên kia đi về phía thang máy, và một cô y tá đang ở quầy lễ tân sắp xếp phân loại giấy tờ.

Gòn lại đều là những người phụ trách canh giữ, ngoài ra không hề có người nào khác khả nghị.

Chẳng lẽ là ảo giác của cô?

Tô Lan Huyên lắc lắc đầu ngồi rồi ngồi xuống chiếc ghế trên hành lang.

Bác sĩ nam đi vào thang máy, ánh mắt mờ ám liếc nhìn về phía Tô Lan Huyên một cái, cửa thang máy đã đóng lại, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.

“Người đang ở trong bệnh viện, còn Lục Đồng Quân luôn ở bên cạnh cô ta, không dễ để ra tay…”

Sau khi bác sĩ nam bước ra khỏi thang máy, anh ta đi vào nhà vệ sinh, cởi áo blouse trắng trên người mình ra, tháo khẩu trang đang đeo xuống, trên khóe miệng lộ ra một vết sẹo gớm ghiếc.

Người đàn ông ném chiếc khẩu trang cùng bộ quần áo vào trong thùng rác ở nhà vệ sinh, đội chiếc mũ lưỡi trai đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi mới đi ra ngoài Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa từ bên ngoài bước vào bệnh viện và đi ngang qua người đàn ông đó.

Người đàn ông kéo thấp mũ xuống và cúi đầu.

Đi được cách xa vài mét, Lâu Yến Vy bỗng dừng lại: “Tại sao tớ lại cảm thấy người lúc nấy hơi quen quen vậy nhỉ?”

Bạch Hồng Hoa hỏi: “Người đàn ông nào cơ?”

Lâu Yến Vy quay đầu lại nhìn người đàn ông kia một cái, anh ta bước đi rất nhanh chóng, chỉ còn lại bóng lưng mà thôi.

Lâu Yến Vy nhất thời không nhớ ra mình đã từng nhìn thấy anh ta ở đâu, đột nhiên, người đàn ông đó bước đi quá vội vàng nên đã bị một đứa trẻ đang ở phía đối diện đi tới va phải.

Người đàn ông quay sang một bên và vô thức ngẩng đầu lên, Lâu Yến Vy nhìn thoáng qua là đã nhận ra vết sẹo trên khóe miệng của người đàn ông đó.

“Mẹ kiếp, tay sai của Địa Sát, Hồng Hoa, đuổi theo mau”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play