*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lan Huyên không giống nữ chính bắt gian tại giường bình thường, tiến lên đánh cho bồ nhí một trận, cũng không chửi mắng ầm ï hoặc điên lên.

Cô luôn thờ phụng đạo lý tại anh tại ả, tại cả đôi bên trong cuộc đời mình.

Xảy ra chuyện này, cô sẽ chỉ quy tội cho phía đàng trai mà không trách cứ kẻ thứ ba có sức hấp dẫn lớn.

Vẻ mặt Tân Nhã Viên rất khó coi: “Cô Tô, lúc tôi quen biết Đồng Quân cô còn chưa xuất hiện đâu, nếu bàn về đến trước đến sau thì cũng là tôi trước cô sau.”

“Đến trước đến sau?” Lan Huyên cười mỉa: “Nếu bàn về diễn trò trong chuyện tình cảm, sợ là cô Tân còn không có tư cách để đứng ở đây, đừng quên, cô đã từng là một “người chết”

Tân Nhã Viên lập tức cứng họng, Lan Huyên cũng không phí lời với cô ta nữa, xoay người rời đi.

Vệ Đông, Vệ Tây đuổi theo sau.

Lục Đồng Quân giống như học sinh phạm lỗi, ngoan ngoãn đứng ở cửa. Lan Huyên vừa ra đến nơi, cô im lặng không lên tiếng, Lục Đồng Quân ngoan ngoãn đuổi theo.

Đi qua hành lang, thang máy, ra đến đại sảnh khách sạn, Lục Đồng Quân vẫn duy trì khoảng cách một bước với Lan Huyên, không dám lên tiếng.

Đến khi ra khỏi khách sạn, Vệ Đông Vệ Tây nhanh ý nói: “Cô Tô, Lục lão đại, đột nhiên anh em bọn em bị đau bụng.”

Lục Đồng Quân vung tay: “Các cậu đi đi”

Hai anh em nghe xong câu này, chạy nhanh hơn bất cứ thứ gì.

Bọn họ ở lại nhất định sẽ bị tai bay vạ gió.

Sau khi hai người chạy ra xa, nhìn nhau đồng thanh nói: “Nguy hiểm quá”

Hai người ăn ý quay đầu nhìn về phía của Lục Đồng Quân: ” Lục lão đại, bảo trọng”

Lan Huyên lên xe, ngồi ở vị trí lái, Lục Đồng Quân đành phải ngồi vào ghế phó lái.

“Lan Huyên, vừa rồi anh…”

Lục Đồng Quân còn chưa nói xong, Lan Huyên đã khởi động xe, đạp lên chân ga lái ra ngoài.

Lái xe đi thẳng về phía vùng ngoài thành, tốc độ cực kỳ nhanh, cũng rất ổn định.

“Lan Huyên, em bình tĩnh lại đã, anh và Tân Nhã Viên không có gì cả” Lục Đồng Quân kinh hồn bạt vía, không phải là sợ bản thân xảy ra tai nạn mà là Lan Huyên đang mang thai, lái xe như vậy rất nguy hiểm.

Vẻ mặt của Lan Huyên rất lạnh lùng, không hề giảm tốc độ, xe vẫn chạy nhanh trên đường.

Lục Đồng Quân cũng không lên tiếng nữa, hết sức chăm chú nhìn về phía trước, đồng thời quan sát tình trạng của Lan Huyên.

Một tiếng sau.

Xe dừng lại ở vùng ngoại thành cách xa nội thành thủ đô nhất, trong phạm vi vài kilomet không một bóng người.

Cũng không có đèn đường.

Lan Huyên dừng xe ở ven đường, đoạn đường này chạy cực nhanh, lửa giận trong lòng cũng trút ra được kha khá.

Lúc này đã hơn năm giờ sáng.

Đường chân trời mờ nhạt.

Sau khi dừng xe lại, hai mắt Lan Huyên nhìn chằm chăm về phía trước, giọng nói lạnh lẽo: “Lục Đồng Quân, không cần biết đêm nay anh có ngủ với cô ta hay không, quan hệ giữa chúng ta chấm dứt tại đây”

Lục Đồng Quân luống cuống, anh hiểu rõ Lan Huyên, sau lần chia tay trước, khó khăn lắm anh mới dỗ được người về, nếu lần này âm ï tan vỡ vậy thì thật sự xong đời rồi.

Lần này, là vấn đề về nguyên tắc.

Lan Huyên là người có tính cách cực đoan, có thể dịu dàng như nước, có thể như ngọn lửa bùng cháy, càng có thể giống như một khối băng, một khi đóng băng rồi sẽ rất khó cạy ra.

“Lan Huyên, tối nay là do anh sơ ý, bị bỏ thuốc, quần áo do cô ta cởi ra, phòng cũng do cô ta thuê. Lúc em đến, anh cũng vừa tỉnh lại, anh và cô ta không có gì cả:’ Lục Đồng Quân giải thích đầu đuôi ngọn ngành, ý đồ nhận được sự khoan hồng.

“Anh biết chuyện đêm nay dù là ai cũng sẽ tức giận, chúng ta có thể giận dõi, nhưng tuyệt đối không được nói lời chia tay, đêm nay trách nhiệm lớn nhất thuộc về anh, em muốn đánh muốn mắng cứ đánh anh này…

Ánh mắt Lan Huyên lạnh băng nhìn về phía Lục Đồng Quân, cô quen biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy anh nói một lèo nhiều như thế.

Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, giọng nói Lục Đồng Quân dần dần nhỏ lại: “Lan Huyên, nể mặt đứa bé, cho thêm một cơ hội nữa được không?”

“Lục Đồng Quân, đừng lấy đứa bé ra uy hiếp em”

“Lan Huyên, oan uổng quá, anh tuyệt đối không có ý này”

“Lục Đồng Quân, chuyện xảy ra đêm nay không thể bỏ qua được, nó sẽ trở thành vướng mắc trong lòng em”” Lan Huyên chắc như đinh đóng cột, không chút do dự: “Không cần biết anh có đồng ý hay không, em đơn phương tuyên bố chia tay”

“Lan Huyên, anh tuyệt đối không đồng ý” Lục Đồng Quân nóng nảy: “Bây giờ em đang tức giận, chúng ta bình tính trước đã, đợi em bình tĩnh lại rồi, chúng ta lại tiếp tục nói chuyện về vấn đề này”

“Xuống xe.”

Lan Huyên nhắm hai mắt, hít sâu một hơi: “Xuống xe”

Vẻ mặt cô lạnh lẽo đến dọa người.

“Lan Huyên…”

“Anh không xuống, vậy tôi xuống.”

Lan Huyên nói xong lập tức mở cửa xe, Lục Đồng Quân vội vàng nói: “Anh xuống”

Lục Đồng Quân vừa xuống xe, Lan Huyên nhìn anh nói một câu: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta không liên quan đến nhau nữa, tôi sẽ bỏ đứa bé”

Nói xong, Lan Huyên đạp chân ga nghênh ngang rời đi, Lục Đồng Quân bị bỏ lại vùng ngoại thành.

Lục Đồng Quân nhìn chiếc xe đã đi xa, bên tai vẫn vang vọng lời nói của Lan Huyên, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Lục Đồng Quân luôn bày mưu tính kế, bình tĩnh chín chắn đã hoảng loạn hoàn toàn.

Anh lấy điện thoại di động ra, vội vàng gọi cho Vạn Hoài Bắc: “Lập tức lái xe đến vùng ngoại thành đón tôi, nhanh”

Rõ ràng Vạn Hoài Bắc còn đang trong giấc mộng chưa tỉnh ngủ: “Lão đại, anh lại bị người đuổi giết? Đêm nay uống nhiều quá, rượu Nhã Viên mang tới mạnh thật, bây giờ em vẫn còn choáng”

Lục Đồng Quân mới nhớ ra, Vạn Hoài Bắc và anh đã uống hết rượu Tân Nhã Viên mang đến.

Bây giờ đừng hy vọng gì vào Vạn Hoài Bắc, anh lại gọi điện cho Hạ Đình: “Đến vùng ngoại thành đón tôi, nhanh”

Sau khi Lục Đồng Quân gọi điện thoại xong, anh gọi cho Lan Huyên, cô không bắt máy.

Bây giờ Lan Huyên đang nổi nóng, anh nói cũng chẳng có ích gì.

Thái độ của cô rất rõ ràng, cái cô quan tâm không phải anh có gì đó mới Tân Nhã Viên thật, mà là chuyện đêm nay, hai người mặc như vậy trên một cái giường, cho dù không có gì cũng không cách nào khiến người khác chấp nhận được.

Lan Huyên là người quyết đoán, cô đã nói bỏ, vậy thì nhất định sẽ làm như thế.

Một khi đứa bé mất rồi.

Vậy thì anh và Lan Huyên cũng hoàn toàn tan vỡ.

Điện thoại của Lan Huyên tắt nguồn, Lục Đồng Quân trở lại nội thành, đến nhà họ Lý, nhà họ Tô, cả nhà An Nhã Hân cũng đến, tất cả những nơi có thể tìm đều đi tìm cũng không tìm thấy Lan Huyên.

Lục Đồng Quân bảo Hạ Bảo liên lạc cho Lan Huyên cũng không có kết quả.

Lan Huyên mất tích.

Trời đã sáng rồi, Lục Đồng Quân đùng đùng nổi giận trở về biệt thự Nam Sơn.

Sau khi Tân Nhã Viên trở về từ khách sạn, vẫn ngồi đợi trong phòng khách.

Lục Đồng Quân đã trở về, Tân Nhã Viên bèn vội vã đứng dậy gọi khẽ: “Đồng Quân”

Nhìn thấy cô ta, lửa giận trong lòng Lục Đồng Quân bùng lên không kiềm chế được, lạnh lùng phẫn nộ nói: “Cút cho tôi Hiện giờ, trong đầu Lục Đồng Quân đều là Lan Huyên, Tân Nhã Viên làm kẻ bày trò còn dám xuất hiện ở biệt thự Nam Sơn, việc này không thể nghi ngờ chính là đổ thêm dầu vào lửa.

Tân Nhã Viên bị quát giật mình, Lục Đồng Quân chưa bao giờ nói chuyện với cô ta bằng thái độ tồi tệ như vậy.

“Đồng Quân, em yêu anh, chuyện này đâu có lỗi, rõ ràng là em gặp anh trước. Nếu như không vì Lan Huyên thì chúng ta đã kết hôn rồi, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, Lan Huyên mới ở bên anh mấy tháng”

“Cô muốn gì tôi không quan tâm, nhưng nếu cô dám có ý xấu với Lan Huyên, vậy cô chỉ có thể cút ra ngoài” Lời nói của Lục Đồng Quân cực kỳ vô tình dứt khoát: “Cô làm cho cô ấy nổi máu ghen, tức giận, không vui vẻ, cô ấy không thích cô. Không cần biết trước đây chúng ta có quan hệ gì, từ giờ trở đi không còn liên quan đến nhau nữa”

Tân Nhã Viên giật nảy: “Đồng Quân”

“Cút” Lục Đồng Quân lạnh giọng ra lệnh: “Mời cô Tân đi ra ngoài.”

Gọi là mời nhưng mang tính cưỡng chế, nếu không đi vậy thì lôi ra.

Đã nói đến nước này, Tân Nhã Viên còn mặt mũi nào đợi nữa.



Nói xong, Vạn Hoài Bắc thở dài: “Cho nên á, đàn ông ở bên ngoài vân phải bảo vệ tốt chính mình”

Lục Đồng Quân: Ánh mắt sắc như dao liếc qua.

“Bớt nói nhảm, bây giờ cùng đi tìm người cho tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play