*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lòng Lan Huyên rất bưồn bực, cảm thấy bản thân mình bị chứng lo âu khi mang thai rồi.
Khẽ thở dài một cái, Lan Huyên điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Trong lòng cô biết rõ Lục Đồng Quân sẽ không làm những chuyện có lỗi với cô, nhưng vừa nghĩ đến Tân Nhã Viên đang ở trong biệt thự Nam Sơn, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
Lan Huyên cau mày, bình thường cô cũng không phải là người hay ghen vớ vẩn, sờ vào bụng của mình, Lan Huyên cảm thấy nhất định là cục cưng đang ghen nha, không liên quan đến cô.
Đúng, chính là như vậy.
Nghĩ như thế trong lòng cô thoải mái nhiều.
Cô quay người vào phòng ngủ, ngủ đến nửa đêm, trong lúc mơ mơ hồ hồ, Lan Huyên bị tiếng điện thoại làm tỉnh giấc.
Lan Huyên buồn ngủ đến mức mắt mở không ra, dựa vào cảm giác mà đi mò điện thoại, sau đó tắt đi.
Không lâu sau, điện thoại lại reo lên.
Có xong chưa vậy?
Lan Huyên ngồi dậy nhận điện thoại, lúc dậy vô cùng bực bội, còn chưa xem màn hình hiển thị đã trực tiếp tức giận nói: “Anh bị bệnh à, nửa đêm còn không cho người khác ngủ?”
Sau khi mắng xong, bên kia không nói gì, nói đúng hơn là không dám nói gì.
Lan Huyên làu bàu một câu: “Thần kinh” Khi cô chuẩn bị nằm xuống ngủ, âm thanh của Lục Đồng Quân trong điện thoại vang lên: “Lan Huyên, em xuống lầu một chút, anh đang ở dưới lầu, anh mang đồ ăn ngon cho em nè.”
Giọng của anh nghe vô cùng dè dặt.
“Lục Đồng Quân?” Cô nghĩ là bản thân mình đang bị ảo giác.
Từ thủ đô đến đây, ngồi máy bay đã mất hai tiếng đồng hồ, Lục Đồng Quân làm sao có thể ở dưới lầu?
Bởi vì tò mò, Lan Huyên vẫn chạy ra ngoài ban công xem, đối diện màn đêm tối om, không nhìn thấy gì cả, cũng không thấy được dưới lầu có ai.
Gió lạnh thổi qua, Lan Huyên chỉ mặc đồ ngủ nên cô lạnh đến mức run cầm cập.
Lan Huyên nổi nóng: “Lục Đồng Quân, anh chơi em à?”
Đêm hôm khuya khoắt, còn lạnh như vậy mà cô còn chạy ra ngoài.
Lục Đồng Quân nói: “Em nhìn về phía trước xem”
Lan Huyên đảo mắt, thật sự nhìn thấy phía trước có ánh sáng lắc qua lắc lại, chắc là ánh sáng của điện thoại.
Thật sự đến sao?
Cách mấy nghìn kilomet, lại còn là nửa đêm, Lục Đồng Quân chạy đến đây làm gì?
Trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của Lục Đồng Quân: “Anh không tiện đi qua, em mau xuống lầu đi, anh ở đối diện đợi em”
Dưới lầu có Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa, đây còn là phân bộ của tổ chức Thiên Dạ, hôm nay vừa ồn ào chuyện gián điệp, nếu như Lục Đồng Quân xuất hiện thì nhất định sẽ gây ra chuyện lớn.
Lan Huyên nhanh chóng quay về phòng mình mặc quần áo, cẩn thận xuống lầu.
Lâu Yến Vy ngủ không sâu, tính cảnh giác cũng cao nên một chút động tĩnh cũng khiến cô ta tỉnh.
Lâu Yến Vy từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lan Huyên đang nhẹ nhàng bước đi: “Chị, nửa đêm nửa hôm, chị ra ngoài làm gì?”
“Hả?” Bước chân Lan Huyên dừng lại, cười haha nói: “Không ngủ được, ra ngoài đi vòng vòng.”
Lâu Yến Vy nhìn thời gian: “Ba giờ sáng, chị ra ngoài đi dạo?”
“Ừa, có thể em bé trong bụng không muốn ngủ, ở trong phòng rất buồn bực, không thở nổi rồi, không khí bên ngoài tốt hơn nên chị đi ra ngoài dạo bộ” Lan Huyên không tiện nói sự thật.
“Vậy em đi cùng chị” Lâu Yến Vy nói rồi thay giày.
Lan Huyên vội vàng nói: “Không cần đâu”
Lâu Yến Vy nhìn cô: “Chị, chị có gì đó không đúng”
“Anh ấy đến rồi” Lan Huyên cũng không giấu nữa, Lâu Yến Vy rất thông minh, cô cũng không giấu được nên đành nói sự thật thôi.
“Anh rể tương lai?” Lâu Yến Vy nghỉ hoặc nói: “Trời má, nửa đêm từ thủ đô đến sao?”
“Ai biết anh ấy trúng gió nào, chị đi xem xem” Tuy rằng trên miệng Lan Huyên nói vậy nhưng trong lòng cũng vô cùng vui mừng.
Có một người đàn ông vượt ngàn dặm đến thăn cô, còn là lúc nửa đêm, Nếu như nói không cảm động thì đó chắc chắn là giả nha, Lâu Yến Vy cười ẩn ý nhắc nhở: “Chị, trong bụng chị còn có đứa bé, nhẫn nhịn nhé”
Nói xong, khuôn mặt Tô Lan Huyên lập tức đỏ lên.
Lâu Yến Vy quay về phòng ngủ, Lan Huyên đóng cửa rồi đi ra.
Lan Huyên đi qua con đường nhỏ mới nhìn thấy chiếc xe đậu cách đó không xa.
Xe không mở đèn, dưới ánh trăng Lan Huyên vừa vặn có thể thấy Lục Đồng Quân đang tựa đầu vào xe.
Nhìn thấy Lan Huyên đến rồi, ánh mắt Lục Đồng Quân liền trở nên dịu dàng ấm áp: “Lan Huyên”
Lan Huyên nhìn chiếc xe màu đen hỏi: “Anh lái xe đến à?”
“Máy bay trực thăng đang dừng ở ngoài, lo lắng sẽ kinh động đến người Thiên Dạ nên anh lái xe đi từ con đường nhỏ đến” Lục Đồng Quân giơ tay kéo tay của Lan Huyên: “Sao tay lại lạnh như vậy?”
“Buổi tối đó, nhiệt độ thấp như vậy mà?” Lan Huyên trợn mắt nhìn Lục Đồng Quân: “Anh có bệnh hả, nửa đêm chạy đến đây làm gì?”
Người dám nói chuyện như vậy với Lục Đồng Quân, chỉ có một mình Lan Huyên.
Lục Đồng Quân cởi áo khoác của mình xuống cho Lan Huyên mặc, đặt tay của Lan Huyên vào trong tay mình ủ ấm.
“Nếu như anh không đến thì bình giấm chua của ai đó bị đánh đổ rồi, còn tức giận sao?”
Lan Huyên kinh ngạc, Lục Đồng Quân vì cô tức giận mới đến đây dỗ dành cô sao?
Lục Đồng Quân ủ ấm tay cô, ánh mắt đen hút dừng lại trên mặt cô: “Lan Huyên đừng tức giận, không có thứ gì quan trọng hơn em, nếu như em không thích thì anh sẽ đến nhà cũ ở, như vậy em cũng yên tâm rồi”
Bởi vì ân tình, Lục Đồng Quân không thể đuổi Tân Nhã Viên đi, vậy anh chỉ đành dọn đến nhà cũ, giữ khoảng cách với cô ta.
Lan Huyên chăm chú nhìn anh, những lời ngọt ngào như này, ai có thể chịu đựng đượcchứ.
“Ai ghen chứ?” Lan Huyên mạnh mẽ phản kháng lại, mùi trên áo.
khoác đều là mùi của Lục Đồng Quân, khiến cô có cảm giác được bản thân đang được bao bọc trong sự dịu dàng.
Sự ấm áp truyền đến tận đáy lòng, khiến người khác ấm áp, có một người đàn ông thương yêu mình như vậy, ai nỡ lòng tức giận chứ.
Mục đích tìm đàn ông là gì?
Không phải muốn có một người yêu thương mình đặt mình trong lòng họ sao?
Lục Đồng Quân có thể chịu đựng được tích cách, cảm xúc của Lan Huyên, thậm chí còn chạy nghìn dặm xa xôi đến dỗ dành cô, nếu như cô còn bướng bỉnh thì cô thật sự không hiểu chuyện rồi.
Làm phụ nữ không thể quá cao giá, vì chuyện nhỏ nhặt mà đánh mất người mình yêu thương được.
Lục Đồng Quân cười cười: “Lên xe đã, anh mang một số đồ mà em thích ăn này”
Vừa nghe đến đồ ăn, hai mắt Lan Huyên phát sáng: “Bụng em cũng đói rồi đó, mau cho em xem xem, anh mang cái gì ngon đến”
Lục Đồng Quân chuẩn bị cho Lan Huyên không ít đồ ăn, Lan Huyên nhìn mà chảy nước dãi: “Vịt bát bảo, thịt bò, cá rô phi hấp…”
Toàn là những món nóng, mùi thơm nức mũi khiến người khác muốn ăn ngay lập tức.
“Lục Đồng Quân, anh tốt quá đi, anh chính là sâu trong bụng em, biết em thích ăn gì”
Tặng trang sức vòng vàng, còn không bằng tặng những món đồ ăn thực tế này.
Nhưng mà vượt đường xá xa xôi đến đây nhưng vẫn còn nóng hổi như này.
Lan Huyên liếm liếm môi, lập tức ăn ngay.
Bây giờ cô ăn lượng cơm của hai người, đương nhiên sẽ rất nhanh đói.
“Ăn chậm chút” Trong ánh mắt của Lục Đồng Quân tràn ngập sự cưng chiều, bóc cá cho Lan Huyên rồi bưng canh.
Lan Huyên ăn tù tì, khiến người khác cũng bất chợt thèm thuồng.
“Đồ ăn ở Thiên Dạ không ngon sao?” Lục Đồng Quân thấy Lan Huyên ăn như hổ đói, liền dở khóc dở cười.
“Cũng tạm, không so được với mấy món này của anh”
Những thứ này đều là tiêu chuẩn của khách sạn năm sao, đương nhiên không so được rồi.
Lan Huyên ăn no rồi lại uống nửa bát canh.
Lục Đồng Quân không hề ăn gì mà nhìn Lan Huyên ăn.
Nhìn Lan Huyên ăn là một loại hưởng thụ, cô không giống những thiên kim nhà giàu khác lúc ăn cơm vô cùng tỉ mỉ cẩn trọng, ăn cơm cũng ăn từng hạt, sợ mập này nọ.
Lục Đồng Quân cười hỏi: “Ăn no chưa?”
“Ừm, no rồi” Lan Huyên vô cùng hài lòng dựa vào ghế xe.
Lục Đồng Quân thu dọn đồ ăn thừa, rồi quay về trong xe.
“Ai?” Lục Đồng Quân nổi giận, yết hầu khế chuyển động, đột nhiên gấp gáp như một tên nhóc mười tám tuổi: “Cho dù thiên vương có đến đây thì anh cũng phải ăn no trước rồi tính”
“Lục Đồng Quân, đợi đã..” Lan Huyên dở khóc dở cười ngăn cản.