*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sát thủ của Địa Sát nhắm vào Lan Huyên cũng không phải là chuyện giỡn chơi. 

Lục Đồng Quân lập tức hạ lệnh, sai ám vệ ra tay bắt sống người về, đồng thời phái hai tên ám vệ theo bảo vệ Lan Huyên. 

Lục Đồng Quân lo sợ tên sát nhân biết được Lan Huyên chính là điểm yếu của anh, một lần nữa ra tay với Lan Huyên. 

Trần Hương Thủy vẫn như cũ, không có dấu hiệu thức tỉnh. Sau khi Lan Huyên đi thăm nom Trần Hương Thủy xong thì cùng Lục Đồng Quân trở về nhà cũ nhà họ Lục. Còn Hạ Lăng thì đi theo Vạn Hoài Bắc tới phân bộ Bóng Đêm ở thủ đô. 

Vừa bước vào tiền sảnh, Lan Huyên đã nghe thấy giọng nói của Hồ Như Quỳnh truyền xuống từ trên lầu. Người hầu Thanh Bình bước tới, thưa: "Cô Tô, cậu cả, cô Hồ đã gào thét từ trưa tới giờ rồi ạ. 

Đúng là tinh lực dồi dào, Lan Huyên nhìn về phía Lục Đồng Quân, nhíu mày: "Người phụ nữ của anh, anh tự giải quyết cho tốt đi" 

Lục Đồng Quân sửa lại lời cô: "Ngay cả một ngón tay anh cũng chưa động vào cô ta" Ý của anh là, cô ta không được xem là người phụ nữ của anh. 

Trên lầu, Hồ Như Quỳnh vẫn còn đang kêu la, Lan Huyên móc móc lỗ tai: "Rất ầm ĩ" 

Lục Đồng Quân lập tức hạ lệnh: "Người đâu, ném cô ta ra ngoài cho tôi" 

"Vâng, cậu chủ" Hai tên người hầu bước lên lầu, chỉ lát sau Hồ Như Quỳnh đã bị lôi xuống dưới. 

Hồ Như Quỳnh hùng hổ mắng: "Mấy người tính làm gì? Mấy tên người hầu thấp kém như mấy người cũng dám động vào tôi sao? Tôi chính là cô chủ nhà họ Lục đây, chờ cậu cả trở lại.” 

Nhìn thấy Lan Huyên và Lục Đồng Quân đang đứng ở phòng khách, câu nói kế tiếp của Hồ Như Quỳnh bị cô ta nuốt ngược vào họng. 

Tối qua khi tiệc đại thọ còn chưa chấm dứt, Hồ Như Quỳnh đã bị mang đi. Vì thế cô ta không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, nên bây giờ khi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai ngồi trong phòng khách, trong lòng cô ta bỗng thấy hơi bối rối. 

Trước kia, lúc Hồ Như Quỳnh gả cho Lục Đồng Quân thì Lục Đồng Quân còn đeo mặt nạ có vết sẹo, trông vô cùng khủng bố. Nói cách khác, trước giờ cô ta chưa từng được nhìn thấy khuôn mặt thật của Lục Đồng Quân. Vì vậy Hồ Như Quỳnh không nhận ra Lục Đồng Quân. 

Lan Huyên hệt như một chú mèo biếng nhác gối đầu lên chân Lục Đồng Quân, thoải mái nằm dài trên ghế sô pha, còn Lục Đồng Quân thì cưng chiều đất nước trái cây cho cô uống, tư thế của hai người vô cùng thân mật. 

Hình ảnh này đánh sâu vào não Hồ Như Quỳnh, khiến cô ta rất sửng sốt hồi lâu. đợi cô ta hồi thần lại thì tức giận chỉ thẳng mặt Lan Huyên: "Con tiện nhân kia, đây có phải là cha của hai đứa con hoang kia không? Lan Huyên, có đúng là không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt mà dám mang gian phu về nhà họ Lục, cô xem nhà họ Lục thành cái gì?" 

"Gian phu?" Lan Huyên nhướng mày. cô không nhịn được mà bật cười, vươn tay bẹo mặt Lục Đồng Quân, khẳng khái 

thừa nhận: "Đúng, đây chính là người đàn ông của tôi". 

Lục Đồng Quân ngẩn người, anh nghe lời của cô nói nên tâm trạng vui vẻ hẳn lên, lại đút cho Lan Huyên một miếng quýt: "Bảo bối, ăn một miếng nữa nào" 

"Hơi chua, em muốn ăn táo cơ" "Được, anh gọt cho em ngay" Hai người không coi ai ra gì mà ra sức ân ái. 

Mặt mày Hồ Như Quỳnh tím tái vì tức giận, cô ta trừng mắt nhìn đám người hầu đang đứng bên cạnh, hung tợn mắng: "Mấy người mù hết rồi hả? Lan Huyên đem đàn ông về nhà kìa, mấy người không thấy sao? Cậu cả ở đâu?" 

Hồ Như Quỳnh đã suy nghĩ xong tí nữa khi nhìn thấy Lục Đồng Quân sẽ cáo trạng tội ác của Lan Huyên thế nào rồi. Lan Huyên dám ra ngoài tìm đàn ông, dám đeo cho Lục Đồng Quân một cặp sừng thật dài, đây đúng là chuyện động trời mà. 

Ai ngờ, người hầu Thanh Bình lại đáp rằng: "Đó là cậu cả đó ạ". 

Hồ Như Quỳnh hoàn toàn hóa đá. 

Thanh Bình vui mừng nói: "Bệnh của cậu cả đã khỏi hẳn hoàn toàn rồi, tất cả là nhờ bác sĩ Xa hết" 

"Cậu, cậu cả?" Hồ Như Quỳnh nhìn về phía Lục Đồng Quân, lắp bắp nói. Tiếp đó, cảnh vật trước mắt bỗng nhòa đi, thiếu chút nữa cô ta đã ngất xỉu. Người đàn ông đẹp trai ngời ngời trước mặt cô ta đây lại chính là cái tên Lục Đại Thiếu quái dị kia ư? 

"Ném ra ngoài. Ngay cả mí mắt Lục Đồng Quân cũng không thèm nhấc lên, anh chỉ lạnh lùng nói ra ba chữ. 

Hồ Như Quỳnh rất không muốn thừa nhận, nhưng khí thế trên người Lục Đồng Quân không hề thay đổi, đây là thứ 

khiến cô ta tin rằng, người đàn ông trước mặt chính là Lục Đồng Quân. Bỗng, Hồ Như Quỳnh giấy khỏi tay người hầu, chạy về phía Lục Đồng Quân: "Đồng Quân, anh nghe em nói, lý do em giả vờ có thai là vì em quá yêu anh, em muốn trở lại bên cạnh anh nhưng lại sợ anh không vui" 

Hồ Như Quỳnh quan sát sắc mắt Lục Đồng Quân, nói tiếp: "Còn nữa, Lan Huyên, ả đang lừa gạt anh. Hai đứa nhóc Hạ Lăng và Hạ Bảo kia là do ả ta sinh ra. Em có bằng chứng, nhưng tiếc là đã bị Lan Huyên sai người trộm mất rồi. Nếu anh không tin thì có thể đi làm xét nghiệm". 

Hồ Như Quỳnh biết Lục Đồng Quân ghét nhất là bị người khác lừa gạt. Bây giờ, chuyện cô ta giả vờ mang thai đã bị vạch trần, chắc chắn Lục Đồng Quân sẽ không bỏ qua cho cô ta. Vậy nên, mặc kệ Lục Đồng Quân tình xử lí cô ta thế nào, cô ta cũng phải lôi Lan Huyên xuống nước mới được. 

Cùng lắm thì cá chết lưới rách. 

Biểu cảm trên mặt Lan Huyên vẫn lãnh đạm như cũ, cô hờ hững nhìn Hồ Như Quỳnh. Nói thật, cô thật sự không hiểu nổi trong đầu Hồ Như Quỳnh nghĩ gì. 

Đứng núi này trông núi nọ. Giây trước vừa đồng ý hợp tác với Lục Minh Húc, giây sau đã quay ngoắt nói yêu Lục Đồng Quân nhiều lắm. 

Lông mày Lục Đồng Quân khẽ nhếch lên, anh nhìn Hồ Như Quỳnh bằng ánh mắt lạnh lùng: "Cút, từ nay về sau đừng để tôi nhìn thấy cô còn xuất hiện ở thủ đô, nếu không, cô biết hậu quả là gì rồi đấy". 

Nghe thế, Hồ Như Quỳnh sợ hãi tột cùng, cả người run bần bật. 

Lục Đồng Quân không muốn nói quá nhiều lời vô nghĩa với Hồ Như Quỳnh, anh trực tiếp sai người ném Hồ Như 

Quỳnh ra ngoài. Phương thức giống hệt hai cha con Lục Minh Húc. 

Thế giới rốt cuộc cũng thanh tĩnh. Lan Huyên ngáp một cái: "Có hơi mệt" "Được" Lục Đồng Quân ôm lấy Lan Huyên bước lên lầu. 

Lăn một vòng trên chiếc giường lớn mềm mại, Lan Huyên khoái chí nằm lì trên giường, Lục Đồng Quân thì đứng cạnh giường, bắt đầu cởi quần áo. 

"Anh, anh tính làm gì?" 

Lan Huyên giật mình, lập tức bật dậy: "Ban ngày ban mặt, em chỉ định chợp mắt chốc lát thôi, anh đừng có làm bậy" Lục Đồng Quân bị phản ứng của Lan Huyên chọc cho mặt đầy ý cười. 

"Lan Huyên" Lục Đồng Quân để trần nửa thân trên, hai tay chống xuống mép giường, cúi người, cong môi, giọng điệu đầy mê hoặc vang lên: "Anh chỉ định đi tắm một cái thôi, Lan Huyên đang nghĩ gì thế?". 

"Em không nghĩ gì hết" Lan Huyên đỏ ửng cả mặt, lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác. Vóc dáng của Lục Đồng Quân đẹp thật, lần nào thấy cũng khiến cô mặt đỏ tim đập, hormone tiết ra ầm ầm. 

Lục Đồng Quân cong khóe môi, vuốt nhẹ cái mũi Lan Huyên: "Không đùa em nữa, anh đi tắm đây". 

Nói xong, Lục Đồng Quân thực sự quay người vào phòng tắm. 

Lan Huyên: "..” 

Không có? Không thể nói thêm một lát sao? Vốn đã mệt mỏi rã rời nhưng lại không ngủ được, bây giờ 

nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm thì cõi lòng Lan Huyên lại càng nhộn nhạo. 

Chợt, từ phòng tắm truyền tới một tiếng rầm” thật lớn. 

"Lục Đồng Quân, xảy ra chuyện gì vậy?" Trong lòng Lan Huyên có hơi lo lắng, cô vội vàng nhảy xuống giường chạy tới trước cửa phòng tắm. 

Bên trong không hề có chút động tĩnh gì. 

Trong lòng Lan Huyên cực kỳ bất an, chẳng lẽ Lục Đồng Quân té xỉu ở trong? 

Quan tâm quá mức sẽ bị loạn. 

Lan Huyên vặn tay nắm cửa, bước vào. Trong căn phòng tắm to lớn kia, Lục Đồng Quân ngâm mình trong bồn tắm, toàn thân bất động. 

"Lục Đồng Quân" 

Lòng Lan Huyên nóng như lửa đốt, cô vươn tay kéo lấy Lục Đồng Quân, đột nhiên, Lục Đồng Quân xoay tay nắm ngược lại tay cô, kéo cô vào bồn tắm lớn. 

Lục Đồng Quân hôn lên môi Lan Huyên, hai người cùng chìm vào trong làn nước, bóng dáng chồng lên nhau. 

Nụ hôn chấm dứt, hai người cùng nhau ngồi trong làn nước. Cả người Lan Huyên ướt đẫm từ trên xuống dưới, vóc dáng nóng bỏng hoàn toàn bại lộ. 

"Lục Đồng Quân, anh lại trêu em, đáng ghét" 

Lan Huyên tức giận mắng anh, uổng công cô mới này còn lo sốt vó. 

"Lan Huyên" Lục Đồng Quân nâng mặt Lan Huyên lên, đôi mắt anh đối diện với ánh mắt của cô, đôi mắt ấy như thế muốn dung nhập cô vào xương tủy vậy. 

Giọng nói động tình của Lục Đồng Quân khiến Lan Huyên 

nở nụ cười, cô đấm nhẹ vào ngực Lục Đồng Quân: "Đứng đắn 

một chút, đừng suốt ngày dâm đãng, dụ dỗ em như vậy. Vết thương của anh dính nước rồi, mau đứng dậy, em băng lại cho anh". 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play