*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời nói của Tô Lan Ninh làm cho Tần Huệ Mẫn giật mình trợn trừng hai mắt, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Lan Ninh, con đây là, là... giết người đấy. Không được, không được”

Tần Huệ Mẫn xua xua tay.

“Mẹ, nếu mẹ mềm lòng chúng ta sẽ xong đời cả đấy” Tô Lan Ninh đã quyết đánh đến cùng: “Mẹ cũng thấy rồi đấy, Lan Huyên và Vạn Hoài Bắc cùng đến đây, nếu để bọn họ biết đứa bé ở đây, chúng ta sẽ không có cơ hội trở mình nữa đâu”

Tô Lan Ninh không quan tâm gì nữa, nghe thấy âm thanh du thuyền bị va chạm, cô ta trực tiếp mở cửa khoang đáy, lôi Hạ Bảo vào: “Xuống âm tào địa phủ rồi thì cũng đừng trách tạo, tạo cũng chỉ là bị Lan Huyên ép mà thôi.”

“Ưm ưm ưm..” Hạ Bảo sợ hãi đến mức liều mạng giãy giụa.

Nhưng cậu bé chỉ là một đứa trẻ con, làm sao có thể giãy khỏi Tô Lan Ninh được.

Tô Lan Ninh trực tiếp ẩn đầu Hạ Bảo xuống biển rời khỏi khoang đáy. Nhìn thấy Hạ Bảo dần chìm xuống biển, Tô Lan Ninh hoảng loạn bịt miệng mình lại.

“Em trai, em trai” Hạ Lăng đã nhảy được lên thuyền của Tô Lan Ninh, những chiếc thuyền khác cũng đang tiến lại gần.

Bởi vì là ném từ khoang đáy xuống cho nên sẽ không có ai phát hiện ra.

Tô Lan Ninh liếc mắt nhìn thấy ngoài Hạ Lăng còn có cả Lan Huyên, đau lòng nói: “Mẹ, mẹ hãy nhớ kỹ, có chết cũng không thừa nhận, bảo vệ con thì chúng ta mới có cơ hội ngóc đầu dậy”.

Vừa dứt lời, Tô Lan Ninh cũng nhảy vào khoang đáy.

Người bắt cóc chính là Tần Huệ Mẫn, không có liên quan gì đến cô ta, chỉ cần Lan Huyên không nhìn thấy cô ta, vậy thì sự việc hôm nay sẽ không có dính líu gì tới cô ta hết.

Tô Lan Ninh trực tiếp nhảy vào trong lòng biển, luồn qua đáy thuyền của Lan Huyên bơi thẳng vào bờ.

Tần Huệ Mẫn ngây ngốc vài giây, sau đó vội vàng đi xuống đóng cửa khoang đáy lại. Lúc này. Lan Huyên, Vạn Hoài Bắc và Hạ Lăng đều đã lên trên thuyền.

Vạn Hoài Bắc đá văng cửa khoang thuyền mà vào.

“Bé Bảo, bé Bảo” Lan Huyên xông thẳng vào, chỉ nhìn thấy Tần Huệ Mẫn đang kinh ngạc đứng nhìn, không thấy Hạ Bảo đầu.

“Em trai” Rõ ràng Hạ Lăng cũng rất sốt ruột: “Vừa nãy tôi nghe thấy tiếng của em trai mà”

Tần Huệ Mẫn ổn định lại tinh thần, chỉ vào Lan Huyên và Hạ Lăng lớn tiếng quát: “Đây là du thuyền của tôi, các người chạy lên đây làm cái gì, còn những người khác nữa, cút xuống cho tôi.”

“Bé Bảo đâu?" Trong lòng Lan Huyên nóng như lửa đốt, không muốn nói những lời vô nghĩa với Tần Huệ Mẫn, trực tiếp kéo lấy áo Tần Huệ Mẫn, không kiềm chế được cảm xúc mà quát lớn: “Bà giấu bé Bảo đi đâu rồi, nói mau”

“Cái gì mà bé Bảo, tôi không hiểu cô đang nói gì hết” Tần Huệ Mẫn liều chết không thừa nhận: “Lan Huyên, tốt xấu gì tôi cũng là người bề trên, sao cô có thể nói chuyện với tôi như vậy,

mau bỏ tay ra, đúng là không có phép tắc. Đừng tưởng rằng cô có nhà họ Lý nhà họ Lục làm hậu thuẫn thì có thể không coi người bề trên ra gì.”

“Tần Huệ Mẫn” Lan Huyên gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Bé Bảo đang ở đâu? Nếu bà không nói, có tin tối ném bà xuống ngay lập tức không?”

“Em trai tôi đang ở đâu?” Ánh mắt Hạ Lăng gắt gao nhìn Tần Huệ Mẫn: “Chúng tôi kiểm tra camera theo dõi rồi, chính bà là người bắt bé Bảo đi, mau đưa em trai tôi ra đây."

Vạn Hoài Bắc cũng uy hiếp nói: “Tần Huệ Mẫn, bà mau giao người ra đây, chúng tôi còn có thể tha cho bà, nếu bà cứ khăng khăng như vậy chúng tôi chỉ còn cách giao bà cho cảnh sát”

Trong lòng Tần Huệ Mẫn đều là hoảng sợ. Bà ta nghĩ đến lời dặn dò của Tô Lan Ninh, chỉ cần bà ta liều chết không nhận thì đối phương sẽ không làm gì được.

Đứa nhỏ kia đã rơi xuống biển, mấy người này cũng không tìm thấy được, có ngu bà ta mới thừa nhận.

“Tôi không biết, cho dù giao tôi cho cảnh sát thì tôi không không biết gì hết”

Tần Huệ Mẫn còn chưa nói xong đã có người hô lên: “Dưới nước có người”

Lan Huyên, Vạn Hoài Bắc và Hạ Lăng liếc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chạy qua đó.

Trên mặt biển, một cơ thể bé nhỏ đang trôi nổi, kéo gần tầm mắt lại, chính là Hạ Bảo.

Hạ Bảo không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua giống như một xác chết trôi.

Thân hình bé nhỏ thu hút ánh nhìn của mọi người.

“Bé Bảo!” Trái tim Lan Huyên như vỡ vụn ra thành trăm ngàn mảnh, vô cùng hoảng sợ mà hét lên một tiếng.

Không đợi cô nhảy xuống cứu người thì đã có người nhảy xuống trước.

Sau khi Lục Đồng Quân nhảy xuống bên nhanh chóng bơi đến chỗ Hạ Bảo, một cảnh tượng này khiến mọi người đều căng thẳng.

Tay chân Hạ Bảo bị trói, toàn thân trôi nổi trên mặt nước.

“Em trai” Hạ Lăng muốn nhảy xuống nhưng đã bị Vạn Hoài Bắc cản lại.

“Cháu nhảy xuống làm cái gì, lão đại đã xuống rồi, cháu xuống cũng không có tác dụng gì?

Lục Đồng Quân bơi tới chỗ Hạ Bảo, ôm lấy cậu bé quay trở về phía du thuyền.

Mấy người Lan Huyên cũng nhanh chóng trở về thuyền.

Lục Đồng Quân đặt Hạ Bảo sang một bên, kiểm tra hơi thở của cậu bé: “Vẫn còn thở”

Lục Đồng Quân lập tức sơ cứu cho Hạ Bảo.

Lan Huyên nhanh chóng cởi trói cho Hạ Bảo, lấy tay xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo của cậu bé.

“Bé Bảo, đừng dọa chị mà, mau tỉnh lại đi em” Giọng nói của Lan Huyên nghẹn ngào, khàn đặc, ngoại trừ lần trước Lục Đồng Quân gặp chuyện không may suýt chút nữa thì chết ra, cô chưa bao giờ sợ hãi như lúc này.

“Em trai, em mau tỉnh lại đi, anh đây. Anh xin lỗi anh không bảo vệ tốt được cho em” Hạ Lăng khóc, ngày thường cậu bé luôn kiên cường là thế, nhưng bây giờ cũng đã khóc rất thương tâm.

Hạ Bảo vẫn bất tỉnh, Vạn Hoài Bắc, Hạ Vân Hạ Đình và mấy người nhìn nhau lo lắng.

Đứa bé còn nhỏ như vậy, Tần Huệ Mẫn đúng là tâm địa ngoan độc, nỡ lòng ném cậu bé xuống biển.

Sắc mặc Lục Đồng Quân lạnh lùng, hai tay anh vẫn đang ấn lên ngực Hạ Bảo. Bỗng nhiên, Hạ Bảo ộc một tiếng phun ra một ngụm nước biển.

Lan Huyên mừng phát khóc: “Bé Bảo, mau mở mắt nhìn xem.”

Hạ Bảo phun liền mấy ngụm nước, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.

“Em trai, em mau nhìn xem, anh là ai?” Hạ Lăng chỉ vào mình cho Hạ Bảo nhận người.

“Anh, anh trai” Giọng nói của Hạ Bảo có hơi yếu ớt, sau đó ánh mắt dời về phía Lan Huyên, kêu lên một tiếng: “Vợ”.

Một tiếng “vợ” này làm mọi người dở khóc dở cười.

Hạ Vân cầm khăn bông đến quấn lên người Hạ Bảo, cũng đưa cho Lục Đồng Quân một chiếc khăn bông nữa: “Lão đại, lau khô nước đi”

Hạ Bảo tỉnh lại khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Bảo tỉnh lại, hoàn toàn lấy lại tinh thần, ôm Hạ Lăng khóc lóc một hồi: “Anh trai, em rất sợ, hu hu hu, bọn họ muốn hại em”.

Hạ Bảo xem như là sống sót sau tai nạn, đứa bé còn nhỏ như vậy, khẳng định đã bị làm cho vô cùng sợ hãi. Hai ngày liên tục bị dọa cho hoảng sợ, giờ này được gặp lại người thân, cảm xúc bỗng nhiên dâng trào.

Lục Đồng Quân lấy khăn bông lau khô nước, giờ phút này hai anh em họ được gặp lại nhau cho nên cũng không ai đến gần làm phiền.

Vạn Hoài Bắc đi đến bên cạnh Lục Đồng Quân nói: “Lão đại, bé Bảo là một hạt giống tốt”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play