Hạ Lăng rất vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ thận trọng một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Được thôi, làm phiền cô Tô rồi”.

Lan Huyên không biết cười hay nên khóc, nhưng cô có thể thấy sự phấn khích thoáng qua trong đáy mắt Hạ Lăng.

Trẻ con thời nay tinh quái quá, còn nhỏ mà đã học được cách giấu giếm tâm tự như vậy. “Vậy đi thôi!”

Lan Huyên đưa tay dắt Hạ Lăng đi.

Hạ Lăng cũng để cho Lan Huyên dắt đi, lần này không rụt tay về nữa.

Mới đi được vài bước, Vạn Hoài Bắc từ trong nhà vệ sinh đi ra: “Hạ Lăng, không phải chú nói cháu đợi chú hả? Cháu định đi đâu... Ở, cô Tô, thật trùng hợp, cô cũng đang đi khu vui chơi à”

Vạn Hoài Bắc rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Lan Huyên. "Tôi dẫn bé Bảo đi” Lan Huyên nói: “Tôi vừa định dắt Hạ Lăng qua đó chơi cùng”

Nghe thấy hai từ “bé Bảo”, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua mắt Hạ Lăng, cậu bé vô thức ngước lên nhìn Lan Huyên.

. Nhưng bây giờ có quá nhiều người đặt tên là bé Bảo, đôi khi thậm chí cả mèo và chó cũng được đặt tên là bé Bảo, hoặc là Bảo Bối. Cho nên Hạ Lăng cũng không nghĩ nhiều.

“Lão đại yêu cầu tôi đưa Hạ Lăng đi chơi khắp nơi, nghĩ tới nghĩ lui, tôi cũng không biết nên đưa nó đi đầu. Tôi chỉ đơn giản là đưa đến khu vui chơi. Cô Tô đã muốn đưa Hạ Lăng đi cùng, vậy quá tốt rồi” Vạn Hoài Bắc sờ sờ mũi nói: “Một người đàn ông đến khu vui chơi, thật sự là không hay lắm, những trò chơi đó quá ấu trĩ rồi”

Hạ Lăng đứng bên cạnh buồn nôn: “Cháu thấy vừa rồi cha nuôi chơi đến rất vui vẻ cơ mà”.

Vạn Hoài Bắc liếc Hạ Lăng, ánh mắt ám chỉ có thể đừng vạch trần anh ta như vậy không, mất mặt quá.

Lan Huyên không khỏi bật cười: “Được, vậy tôi dẫn Hạ Lăng qua đó”.

Trước khi Lan Huyên rời đi, điện thoại di động của Vạn Hoài Bắc vang lên, là cuộc gọi của Lục Tây Anh.

Lan Huyên không định nghe hai người đang nói chuyện, vừa định rời đi, Vạn Hoài Bắc đột nhiên cao giọng nói: “Trời đất, vợ cũ của lão đại đã về rồi? Không phải đã đi rồi à, bây giờ lại quay về? Sao, nghe tin lão đại sắp chết, nên trở về để chia thừa kế?”

Hai từ vợ cũ đã thành công khiến Lan Huyên dừng lại, nhìn Vạn Hoài Bắc.

Vạn Hoài Bắc cũng nhận ra Lan Huyên đã nghe được anh ta nói cái gì, liền nói vào điện thoại: “Tôi sẽ lập tức quay về” rồi cúp điện thoại.

Vạn Hoài Bắc nhìn Lan Huyên, muốn nói lại thôi.

Chuyện gì thế này, một người vợ cũ bất ngờ xuất hiện.

Lan Huyên trên mặt không có nhiều biểu cảm, hỏi: “Vợ cũ của Lục Đồng Quân là vị nào? Không phải nói bọn họ đều đã chết rồi sao? Đội mồ sống dậy à?”

Vạn Hoài Bắc cười nói: “Cô Tô, cô thật là hài hước”

“Đừng đổi chủ đề” Lan Huyên lạnh lùng nhìn Vạn Hoài Bắc.

Vạn Hoài Bắc biết giấy không thể gói được lửa, thành thật nói: “Vợ ba của lão đại tên là Hồ Như Quỳnh, đã trở lại. Thực ra người vợ của lão đại chưa có ai chết hết, nhưng lão đại đã bí mật đuổi đi.”

“Vậy tại sao trước đó Lục Đồng Quân nói với tôi rằng bọn họ đều đã chết rồi, hơn nữa còn liên quan tới cha con Lục Minh Húc”

“Đoán chừng lão đại đã làm cô Tô hoảng sợ rồi” Vạn Hoài Bắc hậm hực rồi cười nói: “Tôi còn tưởng rằng bọn họ cầm tiền rồi đi nước ngoài sẽ không quay lại nữa. Không ngờ Hồ Như Quỳnh này lại đột ngột trở về”

Tô Thanh không biết nhiều về ba người vợ trước đây của Lục Đồng Quân. "Đi thôi” Lan Huyên nói. Vạn Hoài Bắc không phản ứng kịp: “Đi đâu?”

Một nụ cười nở trên khóe môi Lan Huyên: “Đến nhà cũ của nhà họ Lục gặp vợ cũ của Lục Đồng Quân”

Vạn Hoài Bắc: "..” Tại sao anh ta lại cảm thấy nụ cười này có chút gai người, khiến người khác lạnh sống lưng.

Vạn Hoài Bắc đề nghị: “Cô Tô, hay là cô đừng đi, đưa Hạ Lăng đi dạo phố trước?” Hạ Lăng nói: “Cháu cũng muốn đi thăm gặp ông chủ Lục.”

Lan Huyên dẫn Hạ Lăng đi về hướng cổng ra, thấy Vạn Hoài Bắc còn đứng yên không nhúc nhích, cô quay đầu thúc giục: “Anh không đi à?”

"Tôi đi lái xe.” Vạn Hoài Bắc chuồn tới bãi đậu xe trước, thật ra là để thông báo cho Lục Đồng Quân.

Người trước và người hiện tại cũng gặp nhau, này thì toang rồi.

Lan Huyên cũng không quan tâm đến Vạn Hoài Bắc, cô đưa Hạ Lăng đến gặp An Nhã Hân và bé Bảo trước để chào hỏi một tiếng.

Lan Huyên đi tới khu nghỉ ngơi, nhưng không thấy ai, nhìn quanh cũng không thấy Hạ Bảo. Lan Huyên lấy điện thoại di động ra gọi cho An Nhã Hân: “Mọi người đầu rồi? Sao không thấy vậy?”

Phía bên An Nhã Hân có hơi ồn ào: “Bé Bảo muốn ngồi lên vòng quay. Tớ đưa cậu bé qua đây. Cậu bé hiện tại đã ngồi trên đó rồi”

Lan Huyên liếc mắt nhìn hướng vòng quay cách đó vài chục mét, có quá nhiều người, căn bản nhìn không rõ ai.

"Nhã Hân, chút nữa cậu đưa bé Bảo về, tớ đi qua nhà cũ của nhà họ Lục một chuyến.”

“Được rồi, cậu cứ yên tâm giao bé Bảo cho tớ, không nói nữa, sắp bắt đầu rồi” An Nhã Hân cũng chơi rất vui.

Sau khi cúp điện thoại, Lan Huyên liếc nhìn hướng vòng quay lần cuối, nói với Hạ Lăng: “Đi thôi.”

"Da."

Vạn Hoài Bắc lái xe đến bên đường chờ, Lan Huyên đưa Hạ Lăng lên xe. Vạn Hoài Bắc nghiêm nghị nói: “Cô Tô, cô phải chuẩn bị tâm lý”. Nhìn thấy Vạn Hoài Bắc nghiêm túc như vậy, Lan Huyên nhíu mày: “Còn có chuyện gì sao?” “Cô cứ đi thì sẽ biết” Vạn Hoài Bắc cũng không tiện nói. Lan Huyên hơi tò mò: “Hồ Như Quỳnh và Lục Đồng Quân kết hôn bao lâu?”

“Một tháng” Vạn Hoài Bắc khởi động xe nói: “Sau khi lão đại xảy ra chuyện, ông nội Lục cũng muốn lão đại kết hôn, cũng có lý do để vui mừng. Thêm nữa, những kẻ “rục rịch” bên cạnh nhà họ Lục muốn sắp đặt tại mắt bên cạnh lão đại, lần lượt ba người vợ được gả cho lão đại, cô Tô là người thứ tư.”

“Vậy thì ai đã đẩy Hồ Như Quỳnh cho Lục Đồng Quân?”

“Ông nội Lục” Vạn Hoài Bắc nói: “Hồ Như Quỳnh có một gia đình bình thường, nhưng gia thể trong sạch, cha mẹ đều là giáo viên. Đây là lý do tại sao ông nội Lục lại chọn Hồ Như Quỳnh. Bốn tháng trước,

lão đại đã chuyển tiền cho Hồ Như Quỳnh, đưa ra nước ngoài. Sau này ông nội Lục lại sắp xếp cô Tô gả cho nhà họ Lục, còn về chuyện sau này thì cô biết hết rồi”

Thời điểm Hồ Như Quỳnh trở về trùng hợp đến mức khiến người ta phải nghi ngờ mục đích thực sự của cô ta.

Lan Huyên trầm tư một chút, liền hỏi: “Hai cha con Lục Minh Húc bây giờ đang ở nhà trước đây của họ Lục sao?”.

“Vâng” Vạn Hoài Bắc dừng lại, lại nói thêm: “Không chỉ hai cha con Lục Minh Húc, mà các dòng họ bên cũng ở đây”.

Trong lòng Lan Huyên dự đoán, xem ra hôm nay nhà họ Lục sẽ có một bữa tiệc linh đình.

Có khả năng gây chấn động toàn bộ nhà họ Lục, Hồ Như Quỳnh cũng có chút bản lĩnh đấy.

Một giờ sau, chiếc xe từ từ chạy vào nhà cũ của nhà họ Lục.

Còn chưa xuống xe, Lan Huyên đã nhìn thấy mấy chục chiếc xe hơi sang trọng đầu ở cửa, thật nhiều. người tới.

Chú Tường dẫn theo mười mấy người làm, bước vội về phía đại sảnh từ phía bên kia. Vạn Hoài Bắc xuống xe: “Chú Tường, tình hình bên trong bây giờ thế nào rồi?”

Chú Tường nhìn thấy Lan Huyên đang theo sát phía sau, ngập ngừng nói: “Cậu cả bệnh tình nguy kịch, người nhà họ Lục đều đến đây rồi, ngay cả những người trong hội đồng quản trị của công ty cũng ở đây”

Vẻ mặt Vạn Hoài Bắc sa sầm: “Bọn họ đang muốn ép lão đại phải nhường chức, hành động nhanh thật.”

Lục Đồng Quân chẳng qua chỉ ở sau lưng hích một cú, cha con Lục Minh Húc đã hành động nhanh như vậy, lộ ra dã tâm của mình.

Lan Huyền cũng nhận thấy tình hình nghiêm trọng, liền sải bước đi về phía đại sảnh.

“Cô Tô” Vạn Hoài Bắc thấy Lan Huyên đi về phía đại sảnh, vội vàng đi theo: “ Lão đại ở lầu ba, cô Tô, tôi sẽ đưa cô vào bằng cửa sau...”

“Tôi không thể đi ở cửa trước được à?” Lan Huyên cau mày: “Anh Vạn, anh đang giấu tội chuyện gì đó phải không?”

Vạn Hoài Bắc rất khó xử, nhưng người cũng đã tới, anh ta quả thật không thể ngăn cản được.

Lan Huyên liếc nhìn Vạn Hoài Bắc, đi thẳng vào đại sảnh.

Trong hội trường có mấy chục người đang ngồi, ông cụ Lục ngồi ghế chủ vị, Trần Hương Thủy ngồi bên trái, khuôn mặt không quá dễ nhìn.

Lan Huyên vừa vào cửa, mọi người đều nhìn sang.

Trần Hương Thủy đứng dậy và hét lên: “Lan Huyên, tại sao cháu lại ở đây?”

Nghe thấy tiếng động, một người phụ nữ mặc sườn xám xanh nước biển đứng ở giữa đại sảnh, quay đầu nhìn Lan Huyên.

Lan Huyên cũng nhìn người phụ nữ mặc áo sườn xám, nhíu chặt mày, ánh mắt hạ xuống cái bụng phồng lên của người phụ nữ mặc sườn xám.

Đã có thai rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play