*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lan Huyên lập tức bẻ tay lái, né vào lề nhưng vẫn không tránh kịp, chiếc xe van cao cấp tông trực tiếp từ bên cạnh sang.

Chiếc xe van cao cấp đó vốn dĩ không có ý muốn tránh xe của cô mà hình như nó đang cố ý đâm vào.

Sau cú va đập mạnh, cửa xe bên cạnh đã thỏm vào trong, túi khí an toàn văng ra. Lúc đó Lan Huyên đã hoảng loạn, cô đập đầu lên trên vô lăng, cảm giác vô cùng đau đớn.

Lan Huyên mất ý thức tạm thời, nằm úp trên vô lăng. Vì đoạn đường cô đang đi khá hẻo lánh, không có nhiều xe cộ qua lại nên sau khi tài xế chiếc xe van cao cấp đó dừng xe lại thì đã lập tức xuống xe kiểm tra, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho đồng bọn đang trên xe và nói: “Cẩn thận một chút, màu đưa người đi”

Trong lúc đang mơ mơ hồ hồ, Lan Huyên cảm giác thấy có người đang lôi mình ra khỏi xe, trán cô bếch đầy máu.

Lan Huyên được đưa lên chiếc xe van, trong lúc xe tròng trành, cô lại một lần nữa rơi vào hôn mê. T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Lúc Lan Huyên tỉnh lại thì cô cũng không biết là mình đang ở đâu, bốn bề đều là một màu đen tối, không khí có mùi mốc và mùi rỉ sét, còn có cả tiếng chút chít của chuột.

Trán cô vẫn còn rất đau, Lan Huyên thử cử động hai chân thì mới phát hiện ra tay chân mình đã bị cột chặt lại.

Lan Huyên đột nhiên nhận ra, đó không phải là một vụ tai nạn xe bình thường mà là có người cố ý gây ra.

Người nào chứ? Tô Lan Ninh hay là Tần Huệ Mẫn?

Tô Lan Ninh đang mang thai, hơn nữa cô ta lại vừa mới được bảo lãnh, chắc là không có gan đó.

Tần Huệ Mẫn mãi đối phó với Tô Khánh Thành vì chuyện phân chia tài sản, chắc cũng không có thời gian đến gây rắc rối cho cô.

Vậy thì là ai?

Rốt cuộc đây là chỗ nào?

Bốn bề đều là một vùng tăm tối, dù cho trời có tối thật thì cũng không đến mức không nhìn thấy được gì, lẽ nào đây là một căn phòng khép kín sao?

Chính vào lúc đó, Lan Huyên nghe thấy có tiếng xe lăn lướt trên sàn, vì cô ở chung với Lục Đồng Quân lâu ngày nên mới nhận ra được đó là tiếng xe lăn.

Là Lục Đồng Quân đã đến rồi sao?

Lan Huyên thử hét lên nhưng chỉ có thể ú ớ vài tiếng vì miệng cô đã bị dán chặt. Lúc này Lan Huyên đã bắt đầu rối lên. Đột nhiên, tiếng xe lăn đã không còn nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lan Huyên thấy thấp thỏm trong lòng, Tô Hạo Trần đã bị bắt cóc, bây giờ lại là cô, lẽ nào là tổ chức Thiên Dạ mà Lục Đồng Quân đã nói đấy sao?

“Ứ, ứ, ứ!” Lan Huyên thử lên tiếng cầu cứu. “Có ai không?”

“Ở bên trong này.”

Có tiếng người nói chuyện ở bên ngoài.

Tiếp ngay đó, Lan Huyên liền nghe thấy tiếng cửa sắt được mở ra, một tiếng “cút kít” vang lên, cửa từ từ được mở ra, những tia sáng chói mắt chiếu vào trong, Lan Huyên vốn không thể nào mở mắt ra được, cô bất giác nghiêng đầu sang một bên.

Tiếng xe lăn càng lúc càng gần, Lan Huyên nheo mắt, chỉ có thể nhìn ra được người đang ngồi trên xe lăn là một người đàn ông đang đi vào ngược hướng ánh sáng.

Khi người đó đến gần thì cô mới nhìn rõ được khuôn mặt của người đó.

Một khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm.

Cô không quen biết.

Nhưng đối phương lại mỉm cười nham hiểm rồi nói: “Cô Tô, thật sự xin lỗi vì đã mời cô đến đây theo cách này.”

Miệng thì nói xin lỗi nhưng thực tế thì lại suýt chút tông chết cô.

Đằng sau xe lăn của người đàn ông đó còn có một người đàn ông khác, chắc là vệ sĩ của anh ta. Người đàn ông ngồi trên xe lăn ra dấu cho người đàn ông phía sau gỡ miếng băng keo dán trên miệng của Lan Huyên ra. Lúc miếng băng keo được mở ra thì Lan Huyên đã đau đến mức suýt chảy nước mắt. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

“Rốt cuộc anh là ai? Tôi có thù hận thấm sâu gì với anh hả? Tôi nhớ mình chưa từng đắc tội với anh, rốt cuộc anh bắt tôi đến đây là để làm gì?”

Dưới ánh đèn, Lan Huyên đã nhìn rõ được xung quanh, đó là một nhà máy bỏ hoang.

“Cô Tô đúng là người cao quý hay quên mà, sao hả? Đến cả tôi mà cũng không nhận ra nữa sao?” Người đàn ông vuốt lên chân trái của mình với vẻ mặt hiểm ác rồi hằm hằm nói: “Đây đều là do cô bạn cho cả đấy.”

Lúc này Lan Huyên mới để ý thấy chân trái của người đàn ông đã không còn nữa.

Ống quần trống rỗng.

Lan Huyên kinh ngạc nhìn chân trái của người đàn ông nhưng cô thật sự không thể nhớ ra được mình đã hại người đàn ông này bị mất một chân từ khi nào,

“Chắc chắn có hiểu lầm trong chuyện này, chắc chắn là các người đã nhận nhầm người rồi, anh gì ơi, tôi thật sự không quen biết anh, chân của anh không có liên quan gì đến tôi cả”.

Người đàn ông hét lớn lên: “Cô còn giảo biện à? Có người nói cho tôi biết là chân của tôi vì cô nên mới mất đi”.

“Là ai?” Lan Huyên giải thích: “Tôi không quen biết anh thì sao có thể làm anh bị cụt chân được? Nhất định là có người đã hãm hại tôi. Tôi nói anh nghe, có rất nhiều người thấy tôi chướng mắt nhưng lại không thể loại bỏ được tôi, nói không chừng là có ai đó muốn mượn dao giết người cũng nên”

Người đàn ông tức đến mức xanh mặt, nói: “Cô đang nói tôi ngu, bị người khác lợi dụng mà cũng không biết sao?”

“Tôi không có nói như vậy, là anh tự hiểu như vậy thôi” Lan Huyên bĩu môi, cô đã không còn căng thẳng như lúc nãy nữa, cô nói: “Anh gì ơi, chúng ta cũng không nên cắn đánh nhau làm gì nữa, tôi thật sự không có thù oán gì với anh cả, anh đã tìm nhầm người rồi.”

Người đàn ông nói với vẻ mặt giận dữ hơn: “Cô có còn nhớ chuyện mấy tháng trước cô bị người ta bắt cóc hay không?”

Lan Huyên nghe anh ta nói thế thì liền căng thẳng, không còn thoải mái như trước nữa. Lúc đó cô bị Tần Huệ Mẫn bắt cóc, suýt chút nữa là bị dìm chết dưới biển.

Nói một cách chính xác hơn là Chu Đức Độ đã tìm người giết chết cô.

Lan Huyên đưa mắt nhìn lên cái chân bị cụt của người đàn ông thì mới sực nhớ lại, cô vô cùng kinh ngạc, nói: “Anh là con trai của Chu Đức Độ, Chu Văn Triệt hả?”.

Chu Văn Triệt cười lạnh lùng một tiếng rồi nói: “Xem ra cô Tô vẫn chưa quên, nhớ ra rồi sao?”

“Nhớ, nhớ ra rồi” Lan Huyên nuốt nước bọt, tay chân lạnh ngắt, cô nói: “Cậu Chu, lúc đó là do cha anh muốn lấy mạng tối”.

Mặc dù nói nợ cha con trả, mất đi một cái chân hơi tàn nhẫn nhưng cũng không phải là cô cho người chặt chân của Chu Văn Triệt.

Có điều Lan Huyên cũng có thể đoán ra được là do ai làm, chính là Lục Đồng Quân. Lục Đồng Quân ra mặt giúp cô, chặt chân đứa con trai yêu quý nhất của Chu Đức Độ để trả thù ông ta

Chu Văn Triệt nắm lấy cái ống quần trống rỗng của mình, sự đau đớn và căm phẫn trong ánh mắt như muốn nuốt chửng lấy cô.

"Lan Huyên, tất cả mọi thứ của tôi đã bị cô hủy hoại hết, là cô đã hại tôi trở thành một tên tàn phế, tôi phải tìm cô để đòi lại món nợ này”

“Anh muốn thế nào?” Lan Huyên cảm nhận được sự căm hận đến tột cùng của Chu Văn Triệt, trong mắt cô đột nhiên thu lại, cô nói: “Xem ra hôm nay tôi khó mà ra khỏi chỗ này một cách toàn vẹn rồi. Trước khi cậu Chu ra tay với tôi thì có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là ai đã nói cho anh biết không?”

Dù gì thì cô cũng phải biết được là ai đã hại mình trước khi chết chứ.

“Lan Huyên, lẽ nào cô không sợ chút nào sao?” Chu Văn Triệt nhìn Lan Huyên chằm chằm.

"Sợ thì có ích gì sao?” Lan Huyên khẽ cười rồi nói: “Nếu như tôi nói tôi sợ thì anh sẽ tha cho tôi sao?”

“Không”

“Vậy thì đúng rồi” Lan Huyên nhếch miệng rồi nói: “Tôi chỉ hi vọng trước khi cậu Chu ra tay thì có thể cho tôi được chết một cách rõ ràng”

“Được, tôi sẽ cho cô được toại nguyện” Chu Văn Triệt nói: “Người gọi điện thoại cho tôi là một người phụ nữ, còn về phần người đó là ai thì cô Tô hãy tự mình đoán đi. Giống như lúc nầy cô Tô đã nói, cô đắc tội với nhiều người như thế, cô suy nghĩ thử xem ai sẽ là người muốn lấy mạng cô nhất”.

Lan Huyên thật sự không đoán ra được, cô cười châm biếm rồi nói: “Bây giờ người muốn lấy mạng tôi nhất chính là cậu Chu đây, có điều tôi phải nhắc nhở cậu Chu một điều, anh nghĩ với khả năng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play