Tô Ý Nhiên cắm ba cây nến rực rỡ lên bánh ngọt, thấy anh Đình không nhúc nhích, cũng không đi tìm bật lửa, không khỏi nghi hoặc nhìn hắn.
Cậu nhìn thấy Cố Uyên Đình cứng ngắc tại chỗ, không biết đang suy nghĩ gì, không nói gì, cũng không nhúc nhích, tựa hồ chưa kịp phản ứng chuyện gì mới biết được.
Tô Ý Nhiên nhìn phản ứng kì lạ của Cố Uyên Đình, lòng mơ hồ trầm lặng, ý nghĩ trong lòng cậu chợt loé lên giống như nghĩ tới điều gì, lại nhanh chóng quăng bay ý nghĩ chợt lóe mơ hồ đó đi, hôm nay cậu chỉ nguyện ý ôn tồn với anh Đình.
Cậu không nói gì, tự mình đi tìm bật lửa, tìm trong hộp sắt ở dưới bàn trà.
Cố Uyên Đình thấy động tác tìm kiếm của Tô Ý Nhiên, nhận ra được cậu hơi khác thường mà không hé răng, lập tức tỉnh táo lại.
Hắn vội vàng nói: "Để anh tìm."
Hắn ngồi xổm xuống, cùng Tô Ý Nhiên tìm kiếm bật lửa, không tìm được, lại vào thư phòng tìm, tìm được trong ngăn kéo bàn làm việc, hắn lấy bật lửa tới, đưa cho Tô Ý Nhiên: "Tìm thấy rồi."
Cố Uyên Đình nhìn ánh mắt chờ đợi của Tô Ý Nhiên, tay siết thật chặt bật lửa, cưỡng ép đè nén tâm tình của mình, thắp từng cây nến kỉ niệm kết hôn của Nhiên Nhiên và nguyên chủ.
Ba cái.
Cố Uyên Đình âm thầm cắn răng.
Tô Ý Nhiên kéo Cố Uyên Đình nguyện ước, lại cùng hắn thổi nến.
Kết quả không biết là bởi vì lúc thổi không khống chế được cường độ, hay là bởi vì nến không cắm vững, nến không chỉ đồng loạt bị thổi tắt, hơn nữa còn bị thổi ngã, xiêu vẹo đổ vào bánh ngọt.
"Ôi," Tô Ý Nhiên muốn cứu đã không kịp, không thể làm gì khác hơn là dùng nĩa xúc ba cây nến ra, để sang một bên.
Sau đó cậu đưa dao plastic cắt bánh ngọt cho Cố Uyên Đình: "Anh Đình, cắt bánh ngọt đi."
Cố Uyên Đình: "..."
Hắn không thể không đè nén đố kị sôi trào trong ngực mình, nhận dao plastic, làm theo lời Tô Ý Nhiên nói, cắt bánh ngọt kỉ niệm kết hôn.
Tay hắn siết thật chặt chuôi dao plastic, lúc cắt dùng sức quá lớn, chuôi dao plastic trong tay hắn "cách" một tiếng, bị hắn làm gãy.
Tô Ý Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, cầm nửa đoạn dao plastic lên, không biết là chuyện gì xảy ra: "Anh làm thế nào thế." Cậu nhìn nửa đoạn dao plastic, "Không sao, vẫn dùng được, để em cắt."
Cố Uyên Đình: "..."
Cố Uyên Đình nhìn Tô Ý Nhiên cầm nửa đoạn dao plastic, một lần nữa cắt bánh ngọt, cắt bánh gato xoài nhỏ thành mấy phần.
Tô Ý Nhiên dùng cái đĩa nhỏ múc một phần đưa cho Cố Uyên Đình: "Cho anh."
Cố Uyên Đình nhận đĩa, nhìn chằm chằm bánh ngọt xoài trong đĩa.
Hắn biết nhất định bởi vì nguyên chủ thích ăn xoài, Nhiên Nhiên mới cố ý làm bánh ngọt xoài cho hắn, không có bất cứ liên quan gì đến khẩu vị của hắn.
Cố Uyên Đình càng nghĩ, đố kị trong lòng lòng lại càng phừng phừng.
Chỉ cần nghĩ tới Tô Ý Nhiên muốn cùng nguyên chủ hạnh phúc trải qua ngày này như vậy, hắn đã điên cuồng đố kị.
Tô Ý Nhiên thấy hắn vẫn không động, không khỏi dừng lại.
Tô Ý Nhiên thấy hắn ăn ngon miệng, lòng không khỏi nhẹ bẫng, tự mình múc một miếng bánh ngọt trong đĩa, dùng nĩa nhỏ ăn một miếng.
Cố Uyên Đình đè nén đố kị trong lòng, ăn bánh ngọt mà chẳng biết vị, đồng thời còn phải xem Tô Ý Nhiên ăn nhiều bánh ngọt không, chỉ cho phép cậu ăn một miếng nhỏ.
Thấy Tô Ý Nhiên ăn bánh ngọt trong đĩa mình, sau đó lại xúc một miếng, Cố Uyên Đình giơ tay cầm đĩa trong tay cậu: "Ăn một miếng là đủ rồi, không cho ăn nhiều."
Tô Ý Nhiên vừa mới xúc một miếng đã trơ mắt nhìn Cố Uyên Đình cầm bánh ngọt trong tay đi: "... Nhưng mà, em chỉ ăn một miếng nhỏ thôi, bây giờ cách hôm đau răng sớm đã qua một tháng rồi." Cậu biết Cố Uyên Đình đang lo chuyện cậu đau răng.
Cố Uyên Đình lắc đầu, cực kì thiết diện vô tư: "Không được, một lần chỉ có thể ăn một miếng, bảo vệ hàm răng."
Tô Ý Nhiên mắt lom lom nhìn đĩa trong tay hắn, tìm lý do: "Nhưng mà, không ăn thì lãng phí mà."
Cố Uyên Đình nhìn chăm chú bánh ngọt trong tay, nhìn một lúc: "... Anh ăn." Hắn ăn hết bánh ngọt trong tay Tô Ý Nhiên, căn bản không lãng phí.
Thấy Tô Ý Nhiên nhìn bánh ngọt còn lại trên bàn, hắn ăn sạch hết toàn bộ hai tầng bánh ngọt, nuốt xuống từng miếng từng miếng, lại như ăn rất ngon miệng.
Tô Ý Nhiên mắt lom lom nhìn Cố Uyên Đình ăn sạch hết bánh ngọt, một miếng nhỏ cũng không để cho cậu: "..."
Cậu lấy ngón tay chấm một chút xíu bơ màu trắng còn dính lại, bỏ vào trong miệng liếm liếm, cảm thấy sao mà mình tội nghiệp quá.
Cố Uyên Đình nhìn thấy động tác cậu liếm bơ trắng: "..."
Bơ kia còn là cậu đặc biệt làm vì nguyên chủ...
Âm trầm trong mắt Cố Uyên Đình như thể đang bốc lửa, đố kị trong lòng điên cuồng cháy hừng hực lên. Hắn vứt đĩa không trong tay lên khay trà, đĩa plastic rơi lên bàn thủy tinh phát ra một tiếng "cạch".
Thưởng thức được vị ngọt bánh ngọt, còn mùi thơm của xoài làm Cố Uyên Đình càng đố kị, muốn nhiều hơn.
Tô Ý Nhiên bị hắn tiến công mãnh liệt làm cho đờ ra, cậu vốn đang nhìn đĩa bánh ngọt trống rỗng ngẩn ra, nghĩ đến bánh ngọt ăn hết rồi, rồi cũng không có việc gì để làm, ngày kỷ niệm kết hôn cũng sẽ qua hết.
Sự thật này làm cho cậu tỉnh táo lại từ trong sự ôn nhu khi gặp lại, không khỏi một lần nữa hồi tưởng lại chuyện làm cho cậu bất an mấy ngày nay.
Cậu còn nghĩ tới hai ngày nay, một ít đối thoại liên quan tới đón ngày kỷ niệm kết hôn giữa hai người.
Anh Đình... Dường như không nhớ rõ ngày kỷ niệm kết hôn của họ.
Tô Ý Nhiên không kịp nghĩ nữa, đã bị Cố Uyên Đình hôn không dứt ra được, Cố Uyên Đình bây giờ giống như là muốn nuốt cả người Tô Ý Nhiên vào bụng...
Ngay khi cậu sắp bị hôn ngất đi, Cố Uyên Đình rốt cục cũng buông cậu ra, Tô Ý Nhiên thật vất vả thở hổn hển mấy hơi, mắt thấy Cố Uyên Đình ôm cậu lên, bước nhanh vào trong phòng ngủ, đặt cậu lên giường...
Mà Tô Ý Nhiên còn đang nghĩ chuyện làm cho cậu bất an kia, trong lòng cậu có tâm sự, không muốn làm vào thời điểm này, vội vã mượn cớ: "Anh Đình, em mỏi eo, thấy không thoải mái..."
Trên thực tế, eo cậu chỉ hơi xót, không tới mức không thoải mái, mấy ngày nay vẫn luôn như vậy, Tô Ý Nhiên cảm thấy có thể là liên tiếp gặp chuyện, cửa hàng lại bận, cậu quá mệt mỏi.
Cố Uyên Đình đặt Tô Ý Nhiên lên giường, đè lên người cậu hôn cậu, đang định thực thi hành động kế tiếp, đột nhiên nghe Tô Ý Nhiên nói không thoải mái, đầu hắn tỉnh táo hơn một chút, thở hổn hển kìm chế mình, rời khỏi người cậu: "Làm sao thế? Chỗ nào không thoải mái?"
Tô Ý Nhiên lừa gạt anh Đình, cảm thấy chột dạ, cậu rũ lông mi xuống: "Eo... thấy xót xót, không thoải mái."
"Mấy ngày nay mệt à?" Cố Uyên Đình nghe Tô Ý Nhiên nói eo mỏi, lập tức lo lắng xoa eo cho cậu, để Tô Ý Nhiên nằm trên giường, dùng ngón tay ấn eo cậu, "Xót chỗ nào? Chỗ này? Hay là chỗ này?"
Tô Ý Nhiên nằm trên giường, mặt vùi trong khuỷu tay, lung tung vâng một tiếng.
Cố Uyên Đình thấy Tô Ý Nhiên thật sự rất không thoải mái, lo lắng trong lòng, hắn không tiếp tục nữa, không thèm quan tâm mình nữa, bắt đầu từ từ xoa eo cho Tô Ý Nhiên.
Tô Ý Nhiên được Cố Uyên Đình xoa bóp hồi lâu, cảm thấy đỡ hơn chút, có chút chột dạ đẩy tay Cố Uyên Đình ra, cúi đầu vào buồng tắm: "Em cảm thấy khá hơn rồi, đi tắm trước đây."
Cố Uyên Đình nói: "Ừ, em đi đi, hôm nay ngủ sớm một chút." Hắn nhìn Tô Ý Nhiên cầm áo ngủ, vào buồng tắm.
Hắn ngồi dậy, lại nghĩ tới hôm nay là "ngày kỷ niệm kết hôn", lại ngơ ngác ngồi dậy.
Hắn ngây ngẩn một hồi, không biết đang nghĩ gì.
Buổi tối, Cố Uyên Đình ôm Tô Ý Nhiên ngủ, có thể là bởi vì không thoải mái, Tô Ý Nhiên vẫn không nói lời nào nằm vùi trong ngực hắn. Cố Uyên Đình nghe cậu hô hấp, hiển nhiên là vẫn chưa ngủ nên chốc chốc vuốt lưng cậu, dỗ cậu ngủ.
Không biết qua bao lâu, Cố Uyên Đình nghe Tô Ý Nhiên hô hấp đều đặn, thở phào nhẹ nhõm, biết là cậu ngủ rồi.
Hắn ôm Tô Ý Nhiên, mình lại không ngủ được.
Hắn vẫn nghĩ mãi chuyện hôm nay.
Trong lòng nhất thời đố kị, nhất thời đau, nghĩ đến Nhiên Nhiên trong ngực, lại nhất thời mềm mại.
Một lúc lâu, cuối cùng hắn siết chặt cánh tay, xác nhận sự tồn tại của Tô Ý Nhiên trong ngực, vùi đầu vào hõm cổ Tô Ý Nhiên, hít sâu mùi hương trên người cậu.
Dù như thế nào, sau này, là hắn sống cùng Nhiên Nhiên.
Không có bất kì quan hệ gì với nguyên chủ.
Sớm muộn cũng có một ngày, hắn sẽ làm Nhiên Nhiên, chân chính, yêu hắn.
Tô Ý Nhiên hôm sau tỉnh giấc từ sớm, vốn định rời giường tự mình đến cửa hàng, không nghĩ tới cậu rón rén mới động, muốn vén chăn ra, Cố Uyên Đình đang ôm cậu đã mở mắt ra: "Tỉnh rồi?"
Cố Uyên Đình ôm Tô Ý Nhiên ôn nhu hôn cậu một cái, xem giờ, thấy vẫn chưa tới sáu giờ, không khỏi run lên: "Dậy sớm thế sao?"
Tô Ý Nhiên "Dạ" một tiếng: "Hôm nay phải tới cửa hàng sớm chút."
Cố Uyên Đình gật đầu: "Anh đi cùng với em."
Hai người đồng thời giường, đánh răng rửa mặt, làm cơm ăn cơm, rửa chén cọ xoong, cùng tới cửa hàng.
Tô Ý Nhiên vẫn cứ trầm mặc, Cố Uyên Đình cảm nhận được tâm tình của cậu, nhớ ra cái gì đó, lo lắng, cũng thấp thỏm trầm mặc theo.
Trong cửa hàng như trước rất bận, Cố Uyên Đình một mực yên lặng hỗ trợ bên cạnh Tô Ý Nhiên, giúp cậu gọt hoa quả, giúp cậu quấy bột, giúp cậu nướng đồ, giúp cậu chiêu đãi khách.
Bận bịu đến tối mịt tám chín giờ, hai người mới về nhà.
Trên đường về nhà, Tô Ý Nhiên vẫn không nói gì, Cố Uyên Đình thấp thỏm trong lòng, cũng không dám nói lời nào.
Về đến nhà, Tô Ý Nhiên thay dép trước, ngồi trên ghế salon, nhìn Cố Uyên Đình thay giày xong đi vào.
Cố Uyên Đình bị ánh mắt cậu nhìn mà đột nhiên căng thẳng, hắn thả đồ lên bàn, bước lên muốn ngồi cạnh Tô Ý Nhiên, muốn ôm cậu như lúc thường, lại bị Tô Ý Nhiên giơ tay ngăn lại.
Tô Ý Nhiên chỉ chỉ ghế salon đơn bên cạnh: "Anh ngồi chỗ đó."
Cố Uyên Đình theo động tác ngăn lại dừng bước, ngẩn ngơ, không thể làm gì khác hơn là nghe lời lẻ loi ngồi trên ghế salon.
Mở miệng rồi cậu mới phát hiện cổ họng mình khô khốc, thấy hơi khát, mới phát hiện cậu căng thẳng bất an với kết quả quá. Cậu cầm lấy cốc trên khay trà, định đi rót nước, Cố Uyên Đình thấy động tác của cậu, nhận cốc bảo cậu ngồi xuống: "Anh rót cho em."
Hắn vào bếp rót cốc nước ấm cho Tô Ý Nhiên, đưa cho cậu.
Tô Ý Nhiên nhận cốc, uống hết mấy ngụm nước, cảm thấy cuống họng không còn khô nữa, mà cậu cũng không để ý tới chuyện Cố Uyên Đình lừa dối cậu chuyện công tác và tài sản.
Cậu chậm rãi mở miệng, hỏi vấn đề mấy ngày nay vẫn luôn đè nặng trong lòng cậu, cậu muốn hỏi nhất: "... Trước đó có một lần, anh còn nhớ không?" Cậu hỏi ra khỏi miệng, lại tự hỏi tự trả lời, "Chắc anh còn nhớ."
Tô Ý Nhiên nói tiếp: "Ngày ấy, anh đột nhiên muốn chia phòng ngủ với em."
Sự kiện kia vốn đã bị cậu buông xuống, nhưng từ mấy ngày nay, chi tiết nhỏ ngày đó thỉnh thoảng lại tua lại trong đầu Tô Ý Nhiên, tuy rằng lúc đó Cố Uyên Đình cũng không nói câu kế tiếp nói ra khỏi miệng, nhưng cậu theo bản năng đã mơ hồ cảm thấy.