Nghe thấy lời của Tống Tâm nói với mình, toàn thân tôi đều chấn động, cách làm này cũng quá cân não. Nếu không có Tống Tâm nhắc nhở, lấy đầu óc của tôi chắc cả đời sẽ không có năng lực như vậy.
Chúng tôi bị con mèo mặt trăng mắt vàng mang đến U Đô có lẽ không phải là trùng hợp, hơn nữa đạo trường Mã và Giản Dương đều xuất hiện rất đúng lúc, cuối cùng kéo âm dương cũng xuất hiện vào lúc vô cùng kịch tính, khiến cho câu chuyện càng trở nên kỳ lạ.
Nếu lúc ấy không có chiếc kéo này, sẽ không có bất cứ người nào có thể phá bỏ khế ước minh hôn trên người tôi.
Tống Tâm cho rằng, chuyện lần này có thể là một âm mưu do người nào đó thiết lập, mục đích chính là khiến cho tôi cắt đứt sợi chỉ đỏ trên cổ tay.
Nếu thật sự là như vậy, việc Giản Dương xả thân cứu tôi ở U Đô cũng không thoát khỏi liên quan.
Nhưng tôi lại không nhịn được mà nghi ngờ, Giản Dương sẽ vì một cái khế ước minh hôn, mà không tiếc đặt cược tính mạng của chính mình hay sao?
Tôi thật sự không thể tin được!
Nhưng mà tại sao phải làm như vậy?
Là do Giản Dương không hy vọng tôi có mối quan hệ với người đàn ông nào khác ngoài anh ấy, cho nên mới không tiếc trả bằng mọi giá để cắt đứt khế ước minh hôn trên người tôi hay sao?
Lý do này rất gượng ép, nếu tôi không chịu phối hợp minh hôn với anh ấy, anh ấy sẽ chết.
So với ghen tuông mà nói, thì tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Ngẫm lại lúc ở U Đô, từng câu từng chữ tình sâu nghĩa nặng của Giản Dương, tôi lại không thể tin được những lời Tống Tâm nói.
Cũng có thể là do tôi và Tống Tâm đa nghi...
Tống Tâm gật đầu: "Tô Mộng, đương nhiên tớ nghiêm túc, tớ... Lúc ở U Đô tớ đã bắt đầu nghi ngờ bọn họ. Còn có cái người Tư Mã Thanh không thể giải thích được, tại sao chỗ nào cũng có mặt cô ta?"
Vậy mà thật ra tôi không quá quan tâm đến cái người Tư Mã Thanh kia, hít sâu một hơi tôi nói: “Đến hỏi ông nội của cậu, xem ông ấy nói lại lịch của kéo âm dương như thế nào, có lẽ ban đầu Thần Tuấn đã có một chiếc kéo như vậy. Nếu là bọn họ cố tình chuẩn bị kéo âm dương vì tớ, vậy… lòng dạ tâm cơ của bọn họ cũng quá sâu.”
Nói xong tôi dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Giản Dương đang nằm trên giường: “Nếu không có đủ căn cứ chính xác chứng minh âm mưu này, minh hôn vào buổi tối ngày mai vẫn giữ như cũ đi, không thể kéo dài nữa. Đêm trăng tròn kế tiếp, chính là tháng sau.”
Tống Tâm lại gật đầu, lấy điện thoại ra liên lạc với ông nội cô ấy, lại phát hiện màn hình điện thoại cô ấy đã đen ngòm.
Như vậy cũng chỉ có thể mượn điện thoại trong phòng Giản Dương, ông nội của Tống Tâm nhanh chóng nhận điện thoại, nhưng mà không trả lời thẳng. Những ghi chép có liên quan đến kéo âm dương, phải tìm đọc một số điển tịch mới có thể nói rõ cho chúng tôi biết, hơn nữa ông ấy còn không biết là cuốn sách nào, phải tìm chúng trong chiếc rương trên gác xép cũ.
Ông cụ buổi tối ham ngủ, chưa nói được hai câu đã cúp điện thoại, muốn chúng tôi từ từ đợi tin tức của ông.
Chuyện này tôi và Tống Tâm cũng không có biện pháp, chúng tôi còn chưa kịp nói cho ông ấy tính nghiêm trọng của tình hình, ông đã cúp điện thoại. Ông cụ nhà Tống Tâm, có tiếng là tính tình nhàn hạ. Sau khi về hưu sở thích suy nhất chính là tản bộ, chơi chim, thỉnh thoảng cũng đi xem tay cho người ta.
Nhưng ông nội cô ấy cũng bởi vì nhàn hạ, mà lập một quy tắc, một ngày chỉ nhận ba việc, nhiều hơn mặc kệ.
Dù sao ông nội của Tống Tâm là loài cá chạch, tiếp tục gọi điện thoại lại tắt máy, tôi và Tống Tầm đoán rằng ông cụ đã đi ngủ, tiếp theo cũng chỉ có thể nghe mệnh trời.
Ăn xong bữa tối tại nhà họ Giản cùng ba mẹ của Giản Dương, đợi những người được Thần Tuấn mới đến, bắt đầu bận rộn ngay tại nhà họ Giản. Tôi không dám nói một chữ nào về cái chết của Giản Dương trước mặt người nhà họ Giản, cũng không biết đạo trưởng Mã đã nói gì với ba mẹ Giản Dương, bọn họ đều rất phối hop.
Ban đầu những người đó dán những chữ hỉ màu trắng ở khắp mọi nơi, sắp xếp những tấm lụa trắng trơn.
Sau đó lại đặt vòng hoa, vung tiền giấy ở cửa.
Để tôi và mẹ của Giản Dương mặc cho Giản Dương áo ngắn của chú rể triều nhà Thanh, trên người đeo một bông hoa lớn lụa đỏ hàm ý vui mừng. Đem thi thể của Giản Dương đặt vào trong quan tài bằng gỗ ép chất lượng thấp, quan tài rất mỏng, thời điểm mở ra khiến cho người ta cảm thấy rất keo kiệt.
Chiếc quan tài này thật sự khiến cho trong đáy lòng người ta, có một chút áy náy với Giản Dương.
Khó trách người cổ đại cố gắng muốn an táng long trọng cho người chết, người sống muốn gửi gắm một phần quan tâm với người chết. Mặc dù người sau khi chết không còn cảm nhận được, nhưng người còn sống nhìn thấy người thân của mình sau khi chết còn phải chịu đựng oan ức, thật sự rất lo lắng.
Suốt quá trình mẹ của Giản Dương đều rất bình tĩnh lạnh nhạt, thời điểm bà ấy chạm đến quan tài mỏng kia, đột nhiên che miệng khóc rống: “Không thể đổi chiếc nào tốt hơn sao? Không lẽ cứ bạc đãi nó như vậy? Nó... Nó..."
Bà ấy khóc không thành tiếng, khiến cho mọi người đều cảm thấy vô cùng đau đớn thống khổ, trái tim khó chịu như bị kim châm.
“Không có thời gian, cho nên chúng ta chỉ có cái này." Thái độ của Thần Tuấn vẫn là cái cảm giác đứng ngoài cuộc, vừa không đau đớn thống khổ, cũng không vui sướng khi người gặp họa.
Giống như cho tới bây giờ anh ta và Giản Dương chưa từng quen biết nhau, chỉ là một thầy pháp được nhà họ Giản mời đến.
“Tại sao Giản Dương mệnh khổ như vậy... Tại sao chứ... Đạo trưởng Mã, cậu là cao nhân, tại sao có thể xảy ra chuyện như này?" Nghe xong lời nói của Thần Tuấn, mẹ của Giản Dương khóc càng thêm đau lòng, luôn miệng chất vấn trình độ chuyên nghiệp của đạo trưởng Mã.
Bình thường bà ấy là dịu dàng như vậy, giờ phút nay lại vung nắm đấm giống như những hạt mưa rơi xuống ngực đạo trưởng Mã.
Đạo trưởng Mã bị đánh đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt lạnh nhạt, sau đó khẽ cúi người, khóe miệng nhếch lên ý cười sâu xa: "Khóc lớn hơn nữa đi, anh ấy không phải là con trai của bà sao? Con trai của bà đã chết? Bà lại chỉ khóc có chút động tĩnh như vậy hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT