Tống Tâm nói từng chữ: "Lời cháu nói, cô còn không tin sao? Cô ở lại chỗ này chỉ hại Giản Dương."
Mẹ của Giảm Dương trong trí nhớ của tôi là một người phụ nữ dịu dàng cơ trí, giờ phút này bà ấy không giống cha mẹ bình thường khi biết tin con mình chết, chỉ biết khóc lóc náo loạn.
Bà ấy chần chừ một chút, gật đầu, lại đóng cửa lại.
Lúc này Tống Tâm mới đưa tầm mắt chuyển về trên người đạo trưởng Mã, một tay cầm lấy cổ tay tôi, từng chữ nhịp nhàng nói: “Họ Mã kia, anh và Giản Dương có quan hệ không bình thường, tôi không tin Giản Dương đã chết, mà anh còn có thể bình tĩnh thản nhiên đứng ở nơi này. Nhất định anh có cách, nếu không không có người phát tiền cho anh, kiếp sau anh phải ăn không khí."
"Cô cũng quá xem thường tiểu đạo tôi, tôi là loại người không thể sống nếu rời khỏi nhà họ Giản sao? Tôi là dựa vào bản lĩnh thực sự của mình để kiếm cơm." Đạo trưởng Mã hất mạnh tay áo, thuận thay cởi bỏ đạo bào trên người, bên trong chỉ còn lại lớp áo lót.
Lớp áo lót anh ta mặc bên trong không phải là loại người xưa mặc, mà là lớp áo lót màu trắng có hình hoạt hình. Lần trước tôi lên mạng xem Taobao, còn nhìn thấy một bộ có giá ba mươi nghìn đồng.
Cởi bỏ trang phục, đạo trưởng Mã liền thuận tay cầm điều khiển trên bàn bật điều hòa: "Trời cũng thật nóng, nếu thi thể bị phơi ở nhiệt độ hơn 70 độ F, sẽ đẩy nhanh tốc độ hư thối. Phải có chút mát mẻ, mới không bị thối rữa. Còn có... Đừng có gọi tôi là đạo trưởng Mã, hay là họ Mã."
Tôi căn bản mặc kệ anh ta họ Mã hay không phải họ Mã, thời điểm nghe thấy anh ta nói mấy từ thi thể, hư thối, đầu của tôi giống như muốn nổ tung, ù ù chấn động.
Môi dưới bị tôi cắn chặt, đã thấm vào miệng một mùi máu tanh lợn gợn.
Một Giản Dương sáng ngời đẹp trai đây, anh ấy đã trở thành một khối thi thể trước mặt tôi, hơn nữa tất cả nguyên nhân có lẽ là do tôi luyến tiếc đứa nhỏ trong bụng, đưa tới mầm tai họa cho mọi người.
Ngay cả Tống Tâm cũng nói sát khí trên người thi yêu, sẽ thay đổi vận mệnh của những người xung quanh.
Cũng giống vậy, đứa nhỏ trong bụng tôi, nó là thai âm, là quỷ.
Trên người nó có lẽ... Có lẽ cũng có sát khí như vậy!
Trong nỗi đau đớn dường như tôi càng đặc biệt yếu ớt và ngu ngốc, không nghĩ được ra cách nào để bù đắp lỗi lầm của mình, dưới tinh thần hỗn loạn thấp giọng thầm thì: “Là tôi đã hại Giản Dương, là tôi đã hại Giản Dương..."
Đầy ắp trong tâm trí tôi là khoảnh khắc bản thân tôi bay về dương gian, cuối cùng liếc mắt nhìn về Giản Dương, biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy bình tĩnh lạnh nhạt.
Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng tôi khó nén suy nghĩ đau lòng.
Tống Tâm ôm lấy thân thể suy yếu của tôi, hung hăng liếc mắt nhìn đạo trưởng Mã: “Anh ít nói lải nhải đi, Tô Mộng não tàn, dễ dàng bị lừa mắc mưu, nhưng tôi không ngốc. Tôi không quan tâm anh họ Ngưu hay họ Mã, tôi hỏi anh một lần cuối, rốt cuộc phải làm thế nào để cứu Giản Dương?"
Đạo trưởng Mã sau khi nghe xong những lời nói này của Tống Tâm không những không tức giận, khóe miệng còn giương lên một ý cười kỳ quái. Anh tay chắp hai tay ra sau lưng, bước đi mấy bước bên trong căn phòng chướng khí mù mịt, sau đó đứng lại bên cạnh tôi, quét mắt nhìn tôi mấy cái.
Lúc tôi nhìn theo anh ta, tay anh ta nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, khóe miệng là một nụ cười kỳ quái: "Cách thì có, chẳng qua... Cái này phải xem cô, cô biết không?"
Quả nhiên anh ta có cách, Tống Tâm nói đúng.
Nước mắt của tôi lập tức ngừng lại, tuy rằng trong đầu vẫn còn hỗn loạn, nhưng cũng hiểu được vừa rồi tôi ngu ngốc. Đạo trưởng Mã thừa nước đục thả câu, nếu không có Tống Tâm ở bên cạnh, chỉ sợ tôi đã bị anh ta luần quần dắt đi.
"Đừng động tay động chân, họ Mã kia, còn như vậy tôi chặt tay anh." Sau khi Tống Tâm trải qua chuyện này, tính tình khó tránh khỏi có phần nóng nảy, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
Tôi không nhìn thấy chút ham muốn nào trong mắt đạo trưởng Mã, ngược lại anh ta giống như đang quan sát đồng tử của tôi, mang theo vẻ thăm dò nghiêm túc. Tôi lôi kéo tay áo Tống Tâm, để cô ấy tạm thời đừng chen vào, tôi thật sự muốn nhìn xem đạo trưởng Mã muốn làm gì.
Hít sâu một hơi, đem cảm xúc tiêu cực hoàn toàn kìm nén xuống. Nhưng lúc nói chuyện, vẫn có một cảm xúc nghẹn ngào nóng nảy: "Quý ngài nói bản thân không phải họ Mã, xin hỏi tên họ đầy đủ?"
“Thần Tuấn, Tuấn bên cạnh chữ Mã, cho nên có tên gọi là đạo trưởng Mã." Anh ta nói xong liền vén tóc tôi lên, một tay nâng cằm tôi lên, tiếp tục nhìn vào mắt tôi.
Dưới cơn đau xót, tôi sớm đã không còn thấy ngại ngùng, thản nhiên nhìn lại anh ta.
Anh ta nói: "Tôi đang nhìn mệnh cách của cô, một đôi thiên nhãn, là sau khi cô mang thai thai âm mới mở ra đúng không? Vốn cô là mệnh thuần dương, có nhiều phúc báo, đáng tiếc lại bị ma quỷ quấn thân."
“Thần Tuấn đúng không? Anh có thể nói trọng điểm không?" Tôi tâm phiền ý loạn, không muốn nghe anh ta nói những điều tôi không hiểu, lại càng không muốn biết những nguyên tắc phong thủy kỳ quái gì đó. Tôi không có chút suy nghĩ gì đối với việc bản thân có thiên nhãn hay không, lúc nào thì nó mở ra.
Tôi chỉ muốn cứu Giản Dương, vì cứu anh ấy muốn tôi làm gì cũng được.
Thần Tuấn mỉm cười, rút tay về: “Tôi không nói rõ, thật xin lỗi vì hành động nghề nghiệp của tôi. Muốn cứu anh ấy, nhất định phải có một người phụ nữ có thể chất thuần dương minh hôn với anh ấy, mà cô vừa vặn thích hợp."
Minh hôn?
Là kết hôn với người chết đúng không?
Nhưng mà Giản Dương còn chưa chết, tôi minh hôn với anh ấy, anh ấy có thể sống lại sao?
Tống Tâm đứng dậy, đạp một cước vào đầu gối đạo trưởng Mã, thô bạo nói: “Minh hôn? Tôi không đồng ý, cái tên lỗ mũi trâu chết tiệt chỉ biết hại người này, anh có biết minh hôn là cái gì không? Con người một khi minh hôn, trừ khi khế ước bị phá vỡ, nếu không sẽ dây dưa với nhau đời đời kiếp kiếp. Cậu ấy... Cậu ấy không nhất thiết phải ở cùng Giản Dương... Không nhất thiết phải đời đời kiếp kiếp như vậy."
"Tống Tâm, cậu đừng nói nữa, tớ đồng ý!" Tôi siết chặt nắm tay, kiên định trả lời.
Giản Dương vì tôi mà chết, tôi không thể từ bỏ tình yêu đời đời kiếp kiếp vì anh ấy, lựa chọn mãi luôn đi tiếp với anh ấy hay sao?
"Cậu đừng bị anh ta lừa, cậu nghĩ đi, nếu minh hôn có thể cứu người, vậy người chết rồi đều có thể tìm người sống để minh hôn." Lời nói của Tống Tâm đúng là đang nhắc nhở tôi.
Tôi nhìn đạo trưởng Mã bị Tông Tâm đá ngã đặt mông trên mặt đất, anh ta đau đớn rên rỉ nói: "Cái người phụ nữ này thật là dũng mãnh chua ngoa, cẩn thận không gả được ra ngoài."
Nói xong, anh ta dứt khoát trực tiếp chơi xấu, khoanh chân ngồi dưới đất, khóe miệng nở nụ cười lưu manh nói: “Cậu Giản dương thọ chưa tận, hồn phách vẫn đang bị mắc kẹt ở U Đô, có thể nghĩ cách để trở về dương gian. Thời gian cậu Giản dùng sợi chỉ đỏ để quay trở về đã trôi qua, vậy chính là người của U Đô, nhưng U Đô lại có thủ vệ, nếu muốn đi cũng không dễ dàng."
"Vậy có liên quan gì đến minh hôn? Dù sao tôi cũng không đồng ý Tô Mộng minh hôn với anh ta!" Tống Tâm nói như đinh đóng cột, đối với chuyện minh hôn vẫn khăng khăng một mực.
Ngoại trừ chuyện vừa rồi biết được duyên phận phải dây dưa đời đời kiếp kiếp, còn lại tôi hoàn toàn không biết gì cả về minh hôn.
Chỉ nghe đạo trưởng Mã cực kỳ nhàm chán nói: "Chỉ có minh hôn, mới có thể khiến cho thủ vệ U Đô thả hồn phách của anh ấy quay về dương gian để hoàn thành việc minh hôn với người sống, hồn phách của cậu Giản trở lại, nếu kịp thời trở về thân thể, còn có cơ hội trở về dương gian."
Thủ vệ?
Ở U Đô còn có thủ vệ, trong đầu tôi nghĩ đến đầu trâu mặt ngựa ở âm tào địa phủ, trong lòng lo lắng không thể tả với Giản Dương: “Khi nào thì minh hôn? Có thể lập tức được không? Tôi muốn mau chóng cứu Giản Dương ra!"
“Sợ rằng là không được, bởi vì trên người cô đã có một cọc khế ước minh hôn rồi, trước tiên phải hủy cọc minh hôn này đã, mới có thể kết duyên với cậu Giản." Thần Tuấn bắt lấy cổ tay tôi nâng nó lên, ban đầu tôi chỉ cảm thấy rất đau khi bị anh ta túm lấy.
Nhìn kỹ, vậy mà phát hiện trên cổ tay tôi, không biết từ khi nào đã có nhiều hơn một sợi chỉ đỏ.
Trên sợi chỉ đỏ còn được khảm một viên đá màu hổ phách, viên đá tinh xảo độc đáo không chút trang trí dư thừa, mặt trên còn được khắc nét rõ ràng một chữ, "Mị."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT