Tôi cảm thấy Trần Viên Đình điên rồi. Sau khi biến thành ma, đều muốn người khác giống như cô ta sao? Mang thai ư? Sao tôi có thể mang thai được chứ, tôi với Giản Dương còn chưa từng làm gì cơ mà!

Tôi hoàn toàn không tin Trần Viên Đình: “Cậu đang đùa hả? Mang thai… Tôi mang thai mà sao tôi lại không biết? Hơn nữa tôi chưa bao giờ làm chuyện đó, chẳng lẽ tôi lại là sinh sản vô tính?”

“Cậu ngụy biện làm gì? Tối nay các cậu đều phải chết! Đều phải xuống dưới với tôi!” Giọng Trần Viên Đình trở nên sắc bén cay nghiệt, không còn chút lòng đồng tình nào, khác hẳn hồi cô ta còn sống.

“Cậu đã làm gì người trong phòng ngủ? Họ đều vô tội. Cậu muốn trả thù thì hãy đi tìm kẻ đã giết chết cậu ấy!” Nói tới đây, tôi hơi kích động, vừa giận vừa sợ hãi, chân không ngừng run rẩy, thân thể lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

Tôi có thể chạy trốn, có lẽ nên chạy đến nơi tràn đầy dương khí. Ví dụ như khu vực gần ký túc xá nam sinh, vậy thì có thể thoát khỏi hồn ma chết oan này. Nhưng tôi thật sự không yên lòng về đám người trong phòng ngủ, tôi muốn xác nhận các bọn họ không có việc gì. Con ma này điên rồi, nó muốn tất cả mọi người đều xui xẻo như nó!

Trần Viên Đình cười lạnh, giọng trào phúng: “Cậu vào xem chẳng phải sẽ biết hay sao?”

Nghe vậy, tôi lập tức tìm chìa khóa trong túi, đó là một chiếc chìa khóa bằng đồng giản dị, thậm chí không có móc chìa khóa. Tôi lấy nó ra rồi cắm vào ổ khóa, mở ra. Khi vừa mở cửa, tôi đột nhiên ngẩn người. Trong phòng tối om, chỉ có ngọn nến màu trắng được châm lên trong góc phải. Ánh nến bập bùng, nhưng không phải là màu vàng thường thấy mà là màu xanh lam như dưới địa ngục.

Ba cô gái ngồi vây quanh một cái bàn vuông nhỏ nhỏ, cùng nhau đè lên để một cái đĩa màu trắng bằng ngón giữa, bên dưới cái đĩa là tờ giấy tràn ngập chữ cái tiếng Anh và số Arab. Vẻ mặt họ dại ra, thậm chí không phát hiện tôi vào phòng, chỉ nhìn chằm chằm cái đĩa màu trắng.

Một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống cái đĩa, chất lỏng màu đỏ sẫm chảy xuống từ đế đĩa. Tôi ngẩng đầu lên, thấy trên trần nhà phòng ngủ hình như có người thắt cổ. Một khối đen thui khiến tôi không thấy rõ, nhưng hình như là người mặc quân trang.



Tôi sợ hãi đứng yên tại chỗ, cổ như cứng đờ, thậm chí không có sức cúi đầu không nhìn thứ treo trên trần nhà kia, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm thứ đáng sợ đó. Phút chốc, cái đĩa như bị sức mạnh nào đó dẫn dắt, mang theo vết máu chậm rãi lướt đi trên giấy trắng, vệt máu lan tràn như đang viết chữ.

Trần Viên Đình không đi cùng tôi vào phòng, cô ta vẫn cười lạnh quỷ dị, đột nhiên nói: “Họ không chỉ gọi tôi mà còn gọi thứ khác đáng sợ hơn. Được rồi Tô Mộng, tôi không chơi với các cậu nữa, cậu chết cùng chúng luôn đi!”

Đầu óc của tôi trở nên rất tỉnh táo, đoán được trong ký túc xá đã xảy ra chuyện gì. Ba con bé trong ký túc xá của tôi đột nhiên thần kinh chơi điệp tiên. Hồi cấp hai tôi đã chơi điệp tiên rồi, chỉ cần không có tạp niệm thì sẽ triệu hồi điệp tiên chân chính. Sau khi triệu hồi, hỏi xong thì cần tiễn bước kịp thời, không thì sẽ xảy ra chuyện. Hơn nữa mỗi người triệu hồi điệp tiên đều khác nhau. Nếu suy nghĩ không thuần túy thì sẽ dễ dàng dẫn dắt đám lệ quỷ gần đó. Có lẽ sau khi họ trêu chọc Trần Viên Đình thì lại trêu chọc thứ càng đáng sợ hơn Trần Viên Đình, khiến hồn ma của Trần Viên Đình chỉ dám treo trước cửa nhà vệ sinh hù dọa người khác chứ không dám đi vào.

Vậy thì ba con bé lỗ mãng to gan này chẳng phải sẽ xui xẻo hay sao?

“Cố Lan, Tống Tâm, Âu Vỹ, các cậu mau tỉnh lại đi!” Tôi hít một hơi kêu lên. Ba người họ lại như bị lìa hồn, cứ ngơ ngác như khúc gỗ, không đáp lại tôi. Trong lòng tôi chợt lạnh, muốn kêu thêm một tiếng thì lại bị một giọng nói tiếng Nhật lạnh lẽo cắt ngang: “Bakayaro!”

Thoáng chốc, thứ treo ngược trên trần nhà kia nhảy xuống. Đầu nó thò đến trước mặt Cố Lan, ánh đèn ngoài hành lang hơi yếu, nhưng vẫn giúp tôi thấy gõ hình dáng của nó. Đó là thứ mặc quân trang, đeo đao võ sĩ bên hông, gương mặt chỉ có mỗi ánh mắt chứ không thấy được những bộ phận khác, tối đen như mặt. Gương mặt màu đen không có da, lồi lõm như mặt đất, đôi mắt màu đỏ như ánh đèn sáng sủa trong bóng đêm.

Tôi sợ gần chết. Điệp tiên mà họ triệu hồi lại là người Nhật chết trận. Tòa nhà này trước kia là ký túc xá tập thể cho quân nhân, bên trong có một hai con ma chết trận cũng không phải là không có khả năng.

Trong bút chốc, thứ kia túm được đầu Cố Lan, há miệng cắn lên cổ Cố Lan, động mạch chủ bị cắn rách khiến máu chảy lênh láng, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.

Cố Lan bị cắn, đồng thời cũng giãy dụa tỉnh lại. Cô ấy thấy tôi, lớn tiếng kêu cứu: “Tô Mộng, Tô Mộng… Cứu tớ… Cứu tớ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play