Vẻ mặt của mẹ Tống Tâm có thể nói là vô cùng đặc sắc, ngay từ đầu liền giống như một bức tượng đá bị sét đánh vậy, lại như thể có một đường trung gian nhỏ đã bị nứt ra ở giữa.

Sau đó, khuôn mặt lại đặc sắc như một bảng màu.

Sau khi chính mình có con, tôi mới có thể có cảm giác rằng một ngày nào đó con tôi hôn một người khác giới ở ngay trước mặt mình là như thế nào. Và loại cảm giác như vậy dường như không thoải mái cho lắm.

Nếu là tôi, con trai của tôi bị một cô gái nhỏ xinh đẹp cưỡng hôn.

Tôi không nhất định là sẽ phản ánh với của mẹ Tống Tâm, nhưng nếu là con gái tôi bị người ta cưỡng hôn, tôi nhất định sẽ cầm chảo mà đi kiếm người kia dốc sức liều mạng.

Muốn hôn con gái của tôi?

Vậy thì trước tiên bạn phải hỏi qua tôi trước đã!

Đây đều là những vở kịch nho nhỏ ở trong nội tâm mà chính tôi đang tự bổ não, còn ở thế giới thực, mẹ của Tống Tâm chắc chắn sẽ không đánh Lưu Vũ Năng ở trước mặt nhiều người như vậy, chỉ là trong ánh mắt của bà ấy mang theo sát khí của một người mẹ bảo vệ con gái của mình.

Tống Tâm tuy tính cách đanh đá nhưng khi ở trước mặt tình yêu, cô ấy nhất định thuộc về loại hình cừu trắng nhỏ bé thuần khiết. Trước khi mẹ mình bạo phát, thân hình cao gầy mềm mại của cô ấy mềm nhũn trong vòng tay của Lưu Vũ Năng.

Với một đôi mắt ngấn nước, cô ấy cứ như vậy mà nhìn Lưu Vũ Năng, trong lòng đã sớm ngượng ngùng đến nỗi miệng không thể thốt nên lời.

Thật là đặc biệt, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ban đầu tôi còn nghĩ rằng Tống Tâm có thể có chút gì đó với Lạc Thần Tuấn, dù sao thì Lạc Thần Tuấn cũng là một người có năng lực, hơn nữa lớn lên cũng rất đẹp trai.

Nhưng tôi thật không ngờ rằng cái tên chất phác Lưu Vũ Năng này vậy mà lại thực sự có thể bắt được chân của Tông Tâm.

“Tên của cậu là Lưu Vũ Năng đúng không? Ba chữ trong tên của cậu là chữ gì?” Lão gia tử mở miệng nói chuyện, lời nói của ông đã phá vỡ thế giới riêng hai người giữa Tống Tâm và Lưu Vũ Năng, đồng thời cũng phá vỡ cả sự xấu hổ của tất cả chúng tôi.

Lưu Vũ Năng lập tức buông ra cánh tay đang ôm Tống Tâm ra, gãi gãi đầu nói: “Là Lưu của Tây Hán Hoàng đế Lưu Triệt, lớn nhỏ có khả năng.”

Khi đột nhiên được hỏi về tên của mình, Lưu Vũ Năng đã chọn cách trả lời thành thành thật thật.

Tống Tâm ngồi ở ngay bên cạnh, nhìn Lưu Vũ Năng với ánh mắt tràn đầy dịu dàng, cô ấy không nói không chuyện là bạn gái của Lưu Vũ Năng, cũng không nói về chuyện đồng ý với Lưu Vũ Năng.

Cô ấy chỉ nhìn với mồ ánh mắt rất trìu mến ẩn tình, như thể đã đặt toàn tâm toàn ý lên người Lưu Vũ Năng.

Tôi cảm thấy tôi và Tống Tâm đều đã mù quáng ra sao suốt bao năm qua khi ở chung với nhau, cô ấy hóa ra cũng sẽ là một cô gái dễ thương yếu đuối và dịu dàng như vậy, lúc này tôi thật sự là được mở mang tầm mắt.

Tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ vẫn tiếp tục đanh đá như vậy.

Ngón tay của ông nội Tống Tâm dính một ít nước, trên mặt bàn có viết ba chữ “Lưu Vũ Năng” được viết từng nét một. Nét bút của ông lão rất mạnh mẽ và chắc khỏe, thoăn thoắt.

“Lưu là họ của hoàng tộc, của thế gia vọng tộc, bên trái có chữ, bên phải có kiếm. Nó tượng trưng cho một người có tài văn và võ, tên của cậu lại là: Vũ Năng. Tuy đơn giản và thô tục, nhưng thật ra điều này cũng có nghĩa là người đó là người có cả văn võ song toàn, tương lai tiền đồ vô hạn.” Lời nói của ông lão một chữ đều rất hùng hồn, nói ra tên của Lưu Vũ Năng thành mười tốt vạn tốt..

Ông ấy hơi nhướng mày nhìn Lưu Vũ Năng, trong ánh mắt đột nhiên lóe lên một vài tia sáng mang theo ý tứ sâu xa: “Tiểu bối Vũ Năng, có muốn làm học trò của tôi không?”

“Học… Học trò?” Tiết tấu của Lưu Vũ Năng căn bản là chậm hơn nửa nhịp so với người bình thường, anh ta bị nhìn trúng không khỏi ngu ngơ ngây ngốc, có chút há hốc mồm nhìn lão gia tử.

Lão gia tử nhíu mày, có vẻ có chút không vui.

Tống Thanh lúc này cuối cùng cũng lên tiếng: “Mau quỳ xuống.”

Lưu Vũ Năng không biết tại sao mình phải quỳ xuống, anh ta ngơ ngác mà quỳ xuống trước mặt lão gia tử, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời rất có tinh thần của lão gia tử, anh ta đột nhiên có chút luống cuống tay chân.

Tôi lau một ít mồ hôi cho Lưu Vũ Năng, có thể Lưu Vũ Năng lúc này mới phản ứng kịp, nhẹ nhàng cúi đầu với lão nhân gia nói: “Học trò bái kiến thầy, ừm…”

Anh ta do dự một lúc, không tiếp tục nói hết.

Mọi người trên bàn đều nhìn anh ta chằm chằm bằng ánh mắt mang theo mong đợi, muốn nghe xem anh ta sẽ nói gì tiếp theo.

“Kính chúc thầy phúc như Đông Hải, thọ như Nam Sơn!” Lưu Vũ Năng đột nhiên nói ra một cấu chúc thọ khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt.

Nhưng nếu như cẩn thận nghĩ lại, nó dường như cũng không có gì bất ổn.

“Người anh em Vũ Năng nói rất hay, lão gia tử nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh cường tráng.” Khóe miệng Ác Nguyệt nhếch lên một tia mị hoặc, nâng chén, muốn chủ động mời rượu Lưu Vũ Năng.

Mặc dù Lưu Vũ Năng rất khờ dại ngốc nghếch, nhưng rõ ràng đến cuối cùng ai là ân nhân cứu mạng của anh ta.

Ai lại mượn xác hoàn hồn, giả mạo thay thế người khác.

Trước mặt Ác Nguyệt anh ta làm vẻ mặt tối sầm lại, nhưng vì để giữ thể diện cho hai nhà nên chỉ dừng lại khoảng hơn mười giây, sau đó mới giơ tay lên: “Cảm ơn cậu hai Liên.”

Những âm tiết này đều vô cùng nặng nề.

Dường như tình hình xung quanh hơi xấu hổ lúng túng, nhưng khi Ác Nguyệt đứng lên, bầu không khí lại bị hòa tan đi bởi tiếng cười lẳng lơ đến tận xương tủy.

Ở trước mặt người khác Lưu Vũ Năng rất cộc cằn thô lỗ, nhưng hết lần này đến lần khác không thể mua nổi sổ sách của Ác Nguyệt. Ác Nguyệt mời rượu anh ta, anh ta chỉ quỳ gối xuống, cầm một chén rượu trên mặt bàn rồi ngửa đầu dốc vào trong miệng mình.

Uống hợp rượu này giống như uống một ngụm buồn bực khó chịu.

Bởi vì uống rượu nên gương mặt của Lưu Vũ Năng lập tức trở nên đỏ bừng, giống như vẻ mặt khi đang tỏa sáng với Tống Tâm.

Tống Tâm khẽ hừ một tiếng, sau đó nói với giọng điệu xấu hổ: “Anh Vũ Năng, đó là rượu của em.”

Cô ấy vừa nói xong lời nói này, tất cả mọi người ngồi ở đây đều bật cười lớn. Dường như trong nháy mắt tất cả những ngăn cách của mọi người đối với Lưu Vũ Năng đều biến mất hoàn toàn.

Lưu Vũ Năng nhìn vào đôi mắt của Tống Tâm, một đôi mắt sáng lấp lánh giống như phát ra ánh sáng: “Tống Tâm à, anh chính là muốn uống rượu mà em từng uống. Em là của anh.”

Đúng là không hề kiêng kỵ chút nào. Tôi nhìn hai người bọn họ, cảm thấy rất ngượng ngùng xấu hổ.

Nhưng khi Ác Nguyệt nhìn hai người họ tôi lại cảm nhận được cảm giác cô độc từ trên người anh ta, trong đôi mắt toát lên vè ngưỡng mộ. Sau đó anh ta muốn cầm lấy tay tôi, nhưng lại bị tôi tránh đi.

Anh ta khẽ nói thầm bên tai tôi với giọng nói ấm áp: “Cục cưng à, nếu như chúng ta cũng có thể như vậy thì tốt biết mấy.”

“Ác Nguyệt, anh phải biết rõ thân phận của mình.” Tôi là một người không quen với việc nói những lời độc ác, bởi vì có lẽ trong lòng tôi yếu đuối hơn so với người bình thường. Khi gặp chuyện mà tôi cảm thấy bất bình, hoặc là người tôi muốn bảo vệ cần phải bảp vệ, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm.

Cho dù…

Cho dù tôi có thể sẽ không làm được.

Có đôi khi làm hết sức mình nghe theo lệnh trời thì tôi mới có thể yên tâm thoải mái được.

Chỉ khi đối mặt với những thi thể trên bàn giải phẫu, tôi mới không đa sầu đa cảm nhiều như vậy. Bởi vì đó là chuyên ngành của tôi.

Tôi nói những lời như vậy với Ác Nguyệt cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Ông cụ đích thân cúi người xuống rồi đỡ Lưu Vũ Năng đứng lên, trong đôi mắt lóe lên vẻ sắc lẹm rõ nét giống như đang muốn nói với Tống Tâm rằng cái người Lưu Vũ Năng này là cháu rể mà ông ta cần phải bảo vệ và cũng là đồ đệ của ông ta.

Không ai được ức hiếp bắt nạt Lưu Vũ Năng!

Nói ra những lời này, ông cụ thật sự vô cùng coi trọng nghĩa khí trên phương diện này.

Trưởng bối của hai nhà tụ tập lại với nhau khó tránh khỏi nói đông nói tây, chắc chắn không đến lượt những người vai vế dưới như tôi và Tống Tâm nói. Thỉnh thoảng Ác Nguyệt còn nói qua loa một hai câu.

Nhưng cái người này nhìn bên ngoài rất quái gở diêm dúa, nhưng thật ra anh ta lại là người rất am hiểu đối nhân xử thế.

Hai người phụ nữ xinh đẹp là dì Tống và dì Tô đều lời qua tiếng lại, đều khoe khoang mẹ của tôi, mẹ Tống Tâm không dứt. Hai người họ cũng đều rất thích Ác Nguyệt.

Mẹ nó cái con người Tống Tâm này, nếu như không phải vì Ác Nguyệt là chồng trên danh nghĩa của tôi thì e rằng anh ta đã bị cướp đi từ lâu rồi.

Lưu Vũ Năng vốn rất căng thẳng, anh ta vốn không thể hiểu mẹ Tổng Tâm không coi trọng minh, và có thể anh ta cũng không biết ông cụ nhận anh ta làm đồ đệ là vì để bảo vệ anh ta.

Dù thế nào thì anh ta cũng đã nói chuyện với ông cụ, ông cụ cũng nói với Lưu Vũ Năng về chuyện thứ không ta không hề giữ lại chính là tuổi trẻ của mình. Ông ta cũng bảo với tôi rằng sau này có cơ hội thì ông ta cũng truyền lại những bản lĩnh của mình cho Lưu Vũ Năng.

Nếu như Lưu Vũ Năng tiện thì có thể trực tiếp đến Nam Công để bái sư học nghệ.

Ông cụ sẽ vi Lưu Vũ Năng mà phá bỏ quy tắc chỉ truyền cho huyết mạch, phá lệ truyền lại cho hai đồ đệ và để cho Lưu Vũ Năng nâng cao bản lĩnh ở bên cạnh ông ta.

Suy cho cùng ông cụ thích người có tính cách ngay thẳng chính trực như Lưu Vũ Năng, hai người họ thật sự là mới gặp lần đầu mà đã quen thân. Hai người họ cùng nhau cụng lỵ, cùng nhau nói chuyện. Ngoại từ chuyện hồi còn trẻ của ông cụ ra còn có rất nhiều chuyện quốc gia.

Tôi đứng ở bên cạnh buồn chán sắp chết để nơi rồi, muốn nói chuyện một chút với Tống Tâm.

Nhưng cô nhóc này vốn không muốn nói chuyện với tôi, trong đôi mắt của cô ấy đều là bóng dáng cao lớn quyền thế của Lưu Vũ Năng.

Tôi bị thờ ơ lạnh nhạt ở một bên, chỉ đành yên lặng ăn đồ ăn đến chín giờ tối. Trên mặt bàn đã bừa bộn chén ly, ông cụ và Lưu Vũ Năng vẫn còn đang chơi đoán số, hai người họ đã uống đến say mèm rồi.

Tôi nhìn hai ông cháu bọn họ, lắc đầu không ngừng.

Tống Tâm muốn lấy cái người Lưu Vũ Năng này, sau này có lẽ ngày nào Lưu Vũ Năng cũng phải uống rượu cùng với ông cụ. Ông cụ người toàn xương với xương mà ngày nào cũng pha rượu vào trong cái vỏ, như vậy còn có thể sống được mấy ngày chứ?

Tôi yên lặng suy nghĩ, cũng cảm thấy hơi buồn chán không có việc gì làm nên suy nghĩ miên man.

“Ba, ba… Con đưa ba đi nghỉ ngơi, ba đừng uống nữa.” Mẹ của Tổng Tâm không nhìn được nữa, ông cụ vẫn tiếp tục làm thùng rượu.

Bây giờ đang khuyên ông cụ quay về nhà nghỉ ngơi, ông cụ uống cũng say tỉ bỉ, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo mà nói: “Ba chưa say, con đừng có kéo ba!”

“Ba vẫn chưa say u, ba sắp đứng không vững được nữa rồi. Ba xem con mèo mà ba nuôi cũng đang say tí bỉ rồi.” Mẹ của Tổng Tâm liếc mắt nhìn Nguyệt Linh Kim Đồng vẫn luôn gặm đồ ăn thừa dưới chân ông cụ,

Con súc sinh nhỏ màu đen này uống rượu đến nỗi say ti bỏ, nằm ngửa xuống đất, hai chân chống lên trời.

Thỉnh thoảng hai chân của nó còn giãy dụa một chút.

Nghĩ thì có lẽ nó đang gặp thứ gì đó trong giấc mơ…

Sau khi đặt chén xuống, ông cụ liếc nhìn Lưu Vũ Năng đang uống rượu rồi nở nụ cười vui vẻ giống như thắng được trận đấu gì đó. Ông ta khẽ né mẹ của Tổng Tâm đang đỡ mình, sau đó đi đến trước mặt tôi rồi đeo lên trên cổ tôi một thứ giống như tấm bảng gỗ.

Tôi quan sát cẩn thận, đó là một tấm thẻ làm bằng gỗ hoa hòe: “Sư phụ, đây là… như vậy là có ý gì a?”

Tấm thẻ làm bằng gỗ hoa hòe tỏa lan tỏa sự lạnh lẽo lên trên ngực tôi, nhưng lại có mùi rất quen thuộc và dường như ngay cả Bảo Bảo ở trong bụng tôi cũng có thể cảm nhận được. Thằng bé chậm rãi mở mắt, nhìn về phía thế giới đèn đuốc lấp lánh ở bên ngoài.

“Hoàn cảnh của đứa trẻ này thật sự rất đáng thương, có thể con bé rất muốn làm người trong nhà cho nên mới tự khép kín minh lại. Nếu như có thể tìm được ba mẹ hoặc là người thân khác thì tốt biết mấy…” Dáng vẻ của ông cụ vốn không giống như người say rượu, đôi mắt ông lóe lên ánh sáng rực rỡ lấp lánh.

Tôi sở lên tấm thẻ bằng gỗ cây hỏe, lúc này mới cảm thấy hổ thẹn xấu hổ trong lòng.

Cứ như vậy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà tôi suýt chút nữa quên mất đứa nhóc Đào Đào này.”

“Là… Là chị Đào Đào sao? Mẹ ơi… Là chị Đào

Đào sao? Bảo Bảo nhớ chị ấy, Bảo Bảo cảm nhận được hơi thở của chị ấy rồi.” Bảo Bảo của tôi đột nhiên hỏi trong bụng tôi, giọng nói ê a trẻ con nhưng lại vô cùng sốt sắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play