“Phạm phải tội sẽ bị đánh!” Người phụ nữ kia tính tình rất nóng nảy, giơ bàn tay thon dài như ngọc lên, tát lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Tử.

Đừng thấy Đào Tử thường ngày ăn to nói lớn, giơ nanh múa vuốt, rồi nhìn vẻ bề ngoài nhỏ con của cô lừa gạt. Một cái tát lên mặt Đào Tử, cả người Đào Tử đập thẳng vào tường.

Do bức tường được làm bằng gỗ, nên Đào Tử đập mạnh vào bức tường khiến gỗ vỡ nát, ngã nhào sang một căn phòng khác. Căn phòng lúc đó vang lên một tràng hỗn độn, âm thành đồ đạc rơi vỡ.

Đáng tiếc là Đào Tử hung dữ nhưng hôm nay đã gặp phải đối thủ.

Lăng Vũ Dương dường như đã sớm biết thủ đoạn của người phụ nữ này từ lâu, nên liền thu lại sự bướng bỉnh ngày thường không kiềm chế được. Bỏ uy nghiêm xuống, liên tục cung kính cúi đầu: “Cầu xin bà, xin bà hãy cứu lấy vợ tôi…”

Có lẽ Lăng Vũ Dương quá nghe lời nên ngược lại làm cho bà mất hứng.

Người phụ nữ đó cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, lạnh lùng nhìn động tác gập người cúi đầu của Lăng Vũ Dương. Đường gân xanh trên lông mày nổi lên, gương mặt vừa lạnh lùng vừa tức giận.

Bà ta…

Bà ta không đau lòng, nhưng tôi đau lòng.

Mỗi lần dập đầu xuống đất, phát ra tiếng “cộp.” Đến nổi mặt đất đã xuất hiện vết nứt, máu tươi đỏ thắm, chảy xuống vết nứt đó khiến người khác nhìn mà đau lòng, không thể nào chịu đựng được.

Trước mắt tôi lúc này tối sầm lại, không thể nhìn thấy rõ cái gì cả.

Vì sao…

Vì sao phải làm nhục Lăng Vũ Dương như vậy?

Nước mắt tuôn trào không dứt, dù cho tôi không nhìn anh ấy nữa, tôi vẫn nhảy xuống giường dựa theo trí nhớ của mình để tìm vị trí của anh ấy, ôm lấy sống lưng của anh ấy: “Đừng mà… xin anh đó, chồng ơi, đừng mà… anh người nắm quyền ở U Đô, sao anh có thể vì em mà từ bỏ tôn nghiêm của mình được.”

Anh ấy dừng động tác của mình lại, sống lưng cao thẳng như núi, giọng nói đầy bình tĩnh: “Cô gái nhỏ, không có gì quan trọng hơn mạng sống của em. Cho dù Tư Lan đại nhân bảo anh nhảy vào biển lửa, anh cũng không hề nhíu mày.”

“Bà ta không phải là mẹ của anh sao? Vì sao… vì sao lại nhẫn tâm với anh như vậy.” Tôi không muốn Lăng Vũ Dương dập đầu nữa, tôi lấy hết chút sức lực cuối cùng của mình, cố gắng giữ chặt lấy Lăng Vũ Dương.

Bờ vai anh vẫn rất vững chãi, mặc dù hơi lạnh nhưng lại mang theo một cảm giác hoài niệm quen thuộc. Tôi cam chịu từ bỏ tất cả mọi thứ, để cả đời theo đuổi hơi thở này.

Cơ thể của tôi thực sự chịu không nổi nữa rồi, chỉ có thể dựa vào tấm lưng của anh ấy.

Chất lỏng có mùi tanh nồng, ngọt ngào trào ra từ khóe miệng, lông mày cau lại như thở không nổi nữa rồi.

Anh ấy quay người lại, nhìn thấy dáng vẻ của tôi, ánh mắt đầy lo lắng.

Nếu là ngày thường, thì sớm đã tức giận mắng mỏ tôi rồi.

Có lẽ vì có mặt người phụ nữ kia ở đó, nên anh ấy không hề lộ ra vẻ tức giận. Chỉ có chút bất lực nhìn dáng vẻ đầu bù tóc rối của tôi, nhẹ nhàng nói: “Sao em lại ngốc như thế? Không quan tam bà ta đối xử với anh như thế nà, chỉ cần em có thể sống, thì đều đáng cả. Sao em lại xúc động như vậy chứ…”

“Thôi được rồi, đừng ở đó mà ân ái nữa. Lăng Vũ Dương, mẹ thấy hôm nay con nghe lời như thế, mẹ sẽ cứu cô ta.” Người phụ nữ kia lạnh lùng lên tiếng, giọng điệu có vẻ mất kiên nhẫn.

Bà ta ngồi xổm xuống, những ngón tay được sơn vẽ xinh đẹp nắm lấy cằm tôi: “Xem như cô có thể vì tôn nghiêm của con trai tôi, từ bỏ tính mạng này. Nhưng tôi có một điều kiện!”

Thật vậy, có lúc mạng sống là trên hết.

Đối với nhiều người mà nói, sự sống chắc chắn còn quan trọng hơn cả tôn nghiêm. Cái gọi là lòng tự tôn đối với tôi mà nói, khi mạng sống bị đe dọa có thể có thể vứt bỏ như đôi dép cũ.

Nhưng một khi nghĩ đến lòng tự tôn đó sẽ tổn hại đến Lăng Vũ Dương, trong lòng tôi lại cảm thấy khó chịu, so với việc giết chết tôi còn đau khổ hơn. Đương nhiên tôi phải liều mạng cầu xin người phụ nữ này, hy vọng bà ta sẽ không làm tổn thương lần nữa.

Tôi lo lắng hỏi bà ta: “Bà… Bà có điều kiện gì?”

“Nó gọi cô là cô gái nhỏ sao? Cô gái nhỏ, bây giờ chắc chắn nó sẽ không chịu nghe lời tôi nói. Vì thế cô hãy chăm sóc nó cho thật tốt, để sau này nó bớt quan tâm lại mấy chuyện của Ác Nguyệt lại, chuyện đó không liên quan đến mình, có thể làm được không?” Người phụ nữ đó nghiêm khắc hỏi tôi.

Mắc dù bà ta là mẹ của Lăng Vũ Dương, nhưng tính cách lại không hề giống như một người mẹ hiền lành, dịu dàng, ngược lại…

Ngược lại giống như Mẫu Dạ Xoa Tôn Nhị Nương trong Thủy Hử…

Nghe người phụ nữ này nói những lời như vậy, tôi bỗng chốc ngỡ ngàng, lời yêu cầu của bà ta rốt cuộc là có ý gì?

Bà ta bảo Lăng Tử Dương đừng quan tâm đến chuyện của Ác Nguyệt, chẳng lẽ mối quan hệ giữa bà ta và Ác Nguyệt rất tệ sao?

Người làm mẹ thất bại này, đều có quan hệ không tốt với hai đứa con trai của mình.

Trong thâm tâm tôi biết họ là anh em máu mủ ruột rà, nào có thể cắt đứt bằng bằng một câu nói của tôi. Tôi vội vàng nhìn sang Lăng Vũ Dương, cầu cứu anh.

Vẻ mặt của Lăng Vũ Dương rất tao nhã và bình tĩnh, anh ấy chỉ khẽ gật đầu khi nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của tôi.

Tôi thấy Lăng Vũ Dương đồng ý, mới nuột một ngụm máu tươi: “Được… tôi… Tôi sẽ kiềm chế anh ấy, để anh ấy… cố gắng hết sức để anh ấy không quan tâm đến chuyện của Ác Linh nữa.”

“Đã đồng ý với tôi rồi thì phải giữ lấy lời.” Bà ta lạnh lùng nói.

Lúc tôi và người phụ nữ đó bốn mắt nhìn nhau, tôi mới chú ý đến đôi mắt của bà. Đồng tử màu tím, giống như đeo kính áp tròng, đẹp đến mơ màng.

Trên trán bà ta có một thọ dương màu đỏ, mái tóc xõa dài như thác nước, ở phía sau tai bay bay trong gió. Hai tai có hai viên ngọc xanh, viên ngọc không sáng nhưng nhìn phong cách trong vô cùng cổ xưa.

Môi còn được phủ một lớp son đỏ tươi, viền môi cũng đỏ rực, rất thanh tú và xinh đẹp.

Cả người bà giống như một quả cầu lửa, trên người cái gì cũng màu đỏ tươi, eo thon nhỏ uyển chuyển như rắn nước.

Nếu tôi là đàn ông, lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ như thế này, nhất định tim sẽ đập thình thịch.

“Cảm ơn.” Cổ họng tôi đau đến bốc khói, không biết bà ta đã nói những gì. Đứng nhìn bà ta thật lâu, mới nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn.

Người phụ đó lạnh lùng liếc tôi một cái, ấn đầu ngón tay lên trán tôi, có chút dửng dưng nói: “Tiếng cảm ơn này mà được Lăng Vũ Dương nói ra thì tốt biết bao.”

Tôi vội vàng nhìn sang Lăng Vũ Dương, trong ánh mắt của anh có ý cười nhàn nhạt, cũng không thèm nhìn lấy bà ta: “Cảm ơn Tư Lan đại nhân…”

Trong ánh mắt của người phụ nữ kia có chút kinh ngạc, bỏ ngón tay cái khỏi trán tôi.

Tôi bị bà ta nhẹ nhàng ấn một điểm giữa mi tâm, không cảm thấy có gì đặc biệt, càng không cảm thấy chỗ đó khó chịu, tất cả đều chuyển biến tốt.

Ngược càng khó chịu hơn đó là khi cơn đau tái phát, lập tức không thể làm gì được. Chỉ có thể ôm lấy đầu, âm thầm chịu đựng cơn đau này, đợi đến khi vượt qua được cơn đau mới tốt hơn được.

Dù sao loại đau đớn này cũng sẽ đến từng cơn từng cơn một.

Lúc trước phát tác cũng sẽ đau, nhưng khó mà chịu đựng được khi nó phát tác.

“Lần trước tôi cứu cô, cô còn chưa cảm ơn tôi.” Người phụ nữ đó đứng dậy, tồi nhìn tôi chăm chú, ánh mắt không hề lạnh lùng, ngược lại còn có chút dịu dàng: “Cho dù thế nào đi nữa cũng là vì cô, nó mới nói tiếng cảm ơn với tôi.”

Tôi thực sự đau đến nghiến răng, chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn bà ta, tôi thật không nghĩ rằng bà ta đã cứu tôi. Cơ thể tôi vẫn rất khó chịu, bụng nóng như lửa đốt.

Nếu như bây giờ đi chụp X quang, ít nhất một nửa nội tạng đã không còn nữa.

Tôi có thể còn sống, tuyệt đối là vì bát canh đã giữ sinh mạng của tôi lại, nếu không sao có thể dễ

dàng sống tiếp như vậy.

“Lần trước… bà thay đổi số phận cho cô ấy, mặc dù cô ấy không chết, nhưng cũng mất đi một phần ký ức.” Giọng nói của Lăng Tử Dương nhẹ nhàng nhưng tận nơi sâu nhất trong ánh mắt lại toát lên vẻ lạnh lùng.

Mặc dù anh ấy đã che giấu, nhưng vì người người thân nhất của anh ấy, nên tôi vẫn có thể cảm nhận được. Trong lòng Lăng Tử Dương rất bất mãn và lạnh lùng với người phụ nữ kia.

Người phụ nữ kia ra đến trước cửa quay đầu lại nhìn Lăng Tử Dương, lạnh lùng nói: “Tình hình của cô ta hiện giờ còn tệ hơn năm đó, lục phủ ngũ tạng đều đã hư hết rồi, trên người còn gánh thêm biết bao nhiêu tội nghiệt nữa. Tôi không thể dùng phương pháp của U Đô mà trị cho cô ta, chỉ có thể dùng thay đổi số phận cho cô ta thôi. Vừa nãy tôi cũng đã cải mệnh cho cô ta rồi, sao cậu phải cảm ơn tôi?”

Tôi biết phương pháp của U Đô, đó là phá bỏ bức tường phía đông và tạo ra bức tường phía tây.

Thế thì may rủi kiếp sau của tôi sẽ tiêu ở kiếp này, ai biết rằng ta đang mắc nợ oan nghiệt, không còn nơi nào để vay mượn

“Bởi vì…” Sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, tâm trạng dường như không bị ảnh hưởng chút nào cả, trên mặt nở một nụ cười rất tự tin.

Anh từ từ đứng dậy, ôm chặt tôi vào lỏng: “Bởi vì tôi sẽ không đánh mất cô ấy lần nữa, sai lầm như vậy, tôi sẽ không bao giờ tái phạm lần thứ hai. Tư Lan đại nhân, cô ấy là duy nhất đối với tôi. Đời này, không ai có thể thay thế được cô ấy…”

Người phụ nữ kia liếc nhìn Lăng Tử Dương, xoay người bỏ đi.

Bên ngoài một vầng trăng sáng chiếu dài trên mặt đất, ánh trăng chiếu lên người phụ nữ mặc đồ nghệ thường màu đỏ, cảm giác như rặng mây đỏ của buổi chiều ta và ánh trăng hòa vào nhau.

Trước khi bà ta biến mất, quần áo của bà ta vẫn chảy như một quả cầu lửa.

Tôi nhìn có chút hoa mắt, Lăng Tử Dương ôm lấy tôi, đặt xuống giường: “Cô gái nhỏ, vận mệnh của em thay đổi rồi. Lần này, em sẽ hận anh sao?”

“Em… chắc em sẽ không mất đi ký ức tiếp chứ?” Trước khi hôn mê tôi đã chậm rãi hỏi anh, lúc đó máu không ngừng trào ra khỏi miệng, không thể dừng lại được.

Người đến lúc dầu cạn tắt đèn, một người biết rất rõ trong thâm tâm rằng cuộc đời mình phải kết thúc rồi. Tôi thực sự không hiểu, rốt cuộc số phận mình sẽ thay đổi như thế nào thì tôi mới có thể tiếp tục sống.

Trong bóng tối, dường như tôi nghe thấy tiếng anh ấy:”Sẽ không!”

Sau đó, tôi chìm vào bóng tối vô tận. Tôi cảm giác như mình đang mơ một giấc mơ thật dài thật dài, sau khi mơ thấy tôi đã sửa mệnh, đưa bé trong bụng cũng không nhìn thấy nữa.

Giấc mơ này thực sự kinh hoàng, đối với một người làm mẹ mà nói điều đau đớn nhất là bỏ đi đứa con thơ của mình.

Vuốt ve cái bụng phẳng li trong mơ, thực sự là một cái giác đau thấu tâm can, khiến người ta có cảm giác như rơi xuống mười tám tầng địa ngục.

Nỗi đau thương mất mát này còn tàn khốc hơn bất cử hình phạt nào.

Cũng may lúc này tôi đột nhiên bừng tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi.

“Uống thuốc.” Một giọng nói trầm thấp nhưng lại có phần non nớt vang lên bên tai, sau khi tôi nghe được tiếng của thế giới bên ngoài, phản ứng đầu tiên là sợ lên bụng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play