Dụi dụi đôi mắt, dừng lại trước dòng xe cộ ở trước mặt, nghiễm nhiên đó là đèn xanh.

Sau khi Liên Quân Thành khởi động xe, tôi lại hỏi: “Những người đạo sĩ kia đã gây ra họa gì vậy? Những cái… âm hồn kia mặc dù có số lượng nhiều, nhưng mà… cũng không thể giết lâu như vậy được. Hơn nữa, những âm hồn đó cũng sẽ không tiếp tục ở lại nơi đó cho người ta giết, có thể chúng nhìn thấy những đạo sĩ kia có sức mạnh cao cường cho nên có lẽ đã giải tán ngay lập tức, chạy hết đi rồi?”

Thật ra thì những âm hồn đó rất có khả năng tạo thành một mối họa lớn, chính là chúng sẽ gọi thêm những âm hồn khác đến, không biết sẽ chạy tới nơi nào ở trên dương gian. Cái thế giới này rất là rộng lớn, nếu âm hồn thật sự muốn chạy trốn thì cho dù có cả thủ vệ của U Đô cũng không thể bắt được, huống chi là mấy đạo sĩ là người thường.

Một khi chỉ cần có một đến hai hung thần trốn thoát, thì đã có thể tạo ra những mối nguy hại không hề nhỏ.

Liên Quân Thành lái xe với tốc độ rất nhanh, vèo một cái đã băng qua các con đường, một lần nữa tôi lại nhìn thấy rõ ràng người đàn ông mặc quần áo màu bạc xuất hiện ở ngoài cửa sổ của xe chúng tôi.

Ngoại hình của anh ta vẫn như trước không thể nhìn thấy rõ, tôi chỉ cảm thấy anh ta ở đối diện cười với tôi, bộ dáng tươi cười trông rất trong sáng giống như những bông tuyết đang bay hạ xuống từ trên nền trời. Có cảm giác giống như không bao giờ sẽ bị nhiễm những thứ ở phàm trần, là một cảm giác độc lập khỏi thế giới xung quanh.

Tôi nghĩ thầm, người đàn ông này chắc có lẽ không phải là một lệ quỷ đang âm thầm quấn lấy tôi và Liên Quân Thành đâu nhỉ?

Rõ ràng đã rời đi ở cục cảnh sát, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở đây.

Có thể là vừa rồi anh ta giúp chúng tôi tiêu diệt Cẩu Sát nên có lẽ anh ta không phải là người xấu.

Tôi đang cố gắng tựa đầu về phía mặt sau để cố gắng nhìn xem, nhìn thẳng vào người đàn ông mặc áo bạc, chỉ thấy anh ta vẫy vẫy tay hướng về phía của tôi, sự vui vẻ trong sáng trên mặt càng rõ ràng hơn, hình như là một bộ dáng rất thân thiện.

Chợt nghe thấy tiếng nói của Liên Quân Thành: “Lúc đó bọn họ không có làm khảo sát vùng đất xung quanh một cách cẩn thận nên không phát hiện ra ở một ngã tư gần đó có một cái giếng. Hiện tại ở trong giếng đang có máu chảy ra cho nên bọn họ đang suy nghĩ biện pháp xử lý. Bởi vì đã có một giai đoạn xảy ra nhiều tai nạn xe ở chỗ đó cho nên người ta đã lấp lại.”

Ở ngã tư có máu chảy ra sao?

Tôi chỉ mới được nghe nói qua, ngã tư đó chính là một nơi rất âm u, là nơi âm khí hội tụ nhiều. Nghe nói rằng phần lớn các âm hồn không có hồn phách ở trên trái đất cho nên không hề có trí tuệ tâm linh và đầu óc cũng không được rõ ràng cho lắm, chỉ có một sự lựa chọn đó là sợ hãi.

Nếu ở ngã tư mà không biết mình phải đi theo hướng nào thì chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ mà không di chuyển.

Ngoài ra nước giếng lại là nước ngầm cho nên mang tính hàn thuần âm. Trước thời điểm xử lý thi thể của con quỷ, ông Tống Tâm còn dạy tôi cách sử dụng nước và gương để mở ra một con đường thông đến thế giới khác, để vứt khối thi thể nát vụn vào trong đó.

Mặc dù là đã mở ra một cách cửa thông đến thế giới khác nhưng lại khiến cho tên khốn kiếp Ác Nguyệt chạy thoát.

Nghĩ lại những chuyện cũ mà cảm thấy vô cùng kinh khủng, tôi đột nhiên nhớ tới mấy vụ tai nạn xe cảnh sát, nghĩ nghĩ rồi tôi mới hỏi: “Ngày đó khi mà Phương Nhất Trần lừa anh, tôi đã gọi cảnh sát đến, vậy mấy vụ tai nạn xe cảnh sát đó đều liên quan đến cái giếng ở ngã tư đó sao?”

Khóe môi của Liên Quân Thành giương lên, nở ra một nụ cười lạnh nhạt vui vẻ nói: “Ngay từ ban đầu, anh nghĩ việc này có liên quan đến nhà họ Giản. Nhưng mà có lẽ bọn họ cũng không có đủ năng lực này. Đạo trưởng Nam Cung nói nếu như có máu trong trong giếng chảy ra thì chắc hẳn nó có liên quan mật thiết đến U Đô.”

Liên…

Có liên quan mật thiết với U Đô!

Điều đó không phải đã chứng minh rằng các cô hồn dã quỷ ở U Đô có thể tùy ý mà đến dương gian sao!

Trước kia tôi chỉ biết có một con đường duy nhất để đi từ dương gian đến U Đô, đó chính là ngồi mười ba chiếc xe taxi đi đến U Đô. Nếu như xe không có chỗ ngồi hay vẫn không thể đầu thai chuyển thế thì đây quả là một vấn đề phiền toái.

Thật không nghĩ tới rằng ngay tại một ngã tư đường lại có một chiếc giếng, khi kiểm tra ống nước ngầm thì lại phát hiện có một con đường thông đến U Đô.

Tôi không thể không sinh nghi rằng: “Cái giếng đó là do tập tục mở đàn tế và việc chiêu hồn gây ra biến cố hay sao? Em đã từng nghe… nghe sư phụ nói rằng ở ngã tư đường không thể khoan giếng, nếu như khoan giếng ở đó thì nhất định sẽ có mầm tai họa. Đó là điều tối kỵ của phong thủy cho nên… bình thường sẽ không có ai khoan giếng ở ngã tư.!”

Liên Quân Thành đã chạy xe đến biệt thự ở trong hoa viên, anh ấy cười cười nói: “Cô bé, em cũng quá là ngây thơ rồi. Hiện tại ở thành thị chỉ cần có thể thoát nước tốt thì họ sẽ không quan tâm đến mấy yếu tố như vậy.”

Tôi suy nghĩ một lúc, sau đó thì thào trả lời một câu: “Vậy sao?”

Trong mắt của tôi thì việc này không giống như một việc trùng hợp.

Ở ngã tư đường kia, giống như đã có người cố ý tạo ra một thế cục thật mạnh mẽ, khiến cho Dương Nguyệt Nga bị đâm chết ở giao lộ, những âm hồn ở chỗ đó sẽ vậy lại để tìm kẻ chết thay.

Hiện tại lại xuất hiện thêm một hiện tượng có máu chảy ra, điều này càng khiến cho mọi việc trở nên phức tạp hơn.

Sau này khi quay trở về, tôi cũng không nói chuyện với Liên Quân Thành về chuyện của ngã tư đường, vấn đề của chiếc giếng có máu chảy ra nữa. Dù sao những chuyện đó cũng có những đạo sĩ của nhà Nam Cung giải quyết, tôi cũng sẽ không phải làm bất cứ một điều gì cả.

Cho dù bọn họ muốn tôi đi giải quyết thì tôi cũng không đi.

Lúc trở lại, tôi cảm thấy quá mức đói.

Đầu tiên tôi để cho Tống Tâm ra ở biệt thự bên ngoài, sau đó mới đưa hộp sắt trong tay ra giao vào trong tay Tống Tâm. Do cô ấy giao tiếp với quỷ liên tử, sau đó để cho những hồn phách nhỏ bé ở trong chiếc hộp hợp lại với hồn phách của quỷ liên tử, tạm thời cứ ở bên trong của quỷ liên tử.

Đã không còn bất kỳ hồn phách nào nữa, hiện tại chỉ còn mỗi một chiếc hộp rỗng được đặt ở trong phòng của tôi, để lỡ nếu như có một ngày tôi rời khỏi nhà họ Liên.

Hoặc là Liên Quân Thành cần chiếc hộp phong thủy này đặt ở trong nhà để bảo vệ tính mạng, chiếc hộp này có thể được đặt trên bàn thờ để cúng phụng, lại có thể để cho cậu nhóc mỗi ngày đều được hưởng thụ đồ ngon, lớn lên một cách vui vẻ thoải mái lớn lên.

Làm xong những việc này tôi lập tức đi ăn một bữa cơm, thật khó khăn mới có thể được nằm xuống nghỉ ngơi như vậy.

Mới vừa xâm nhập sâu vào trong giấc ngủ một lúc, đột nhiên trong mắt hiện lên một hồi đen đen rồi trắng trắng, trong giây lát tôi liền tỉnh lại. Trong đầu hiện lên hình ảnh của Thái Bạch đại nhân bị đánh đến máu chảy đầm đìa, toàn bộ trên trán chính là mồ hôi.

Nếu như không phải đang ngủ đột nhiên nhớ ra thì có lẽ tôi đã sớm quên mất chuyện này.

Nghĩ lại thấy mấy ngày nay cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi đến chuyện quan trọng như vậy mà cũng có thể quên được. Trên trán của tôi vẫn còn một chút máu của Thái Bạch đại nhân, vẫn còn có thể tiếp tục duy trì thêm ba ngày nữ vì vậy bây giờ tôi có thể yên tâm tiếp tục đi ngủ.

Chỗ của Liên Quân Thành không biết còn có… còn có hàng tồn hay không, nếu như không có thì mấy ngày này ông ấy phải làm thế nào để vượt qua đây?

Nghĩ đến đây tôi có chút bồn chồn đứng ngồi không yên đứng lên.

Vừa định đi ra ngoài hỏi Liên Quân Thành, thì ngay lúc này người làm Mai Hồng bưng một ly sữa bò đi vào: “Bà hai, cậu Liên bảo tôi mang sữa bò tới đây. Cậu ấy bảo là ngày hôm nay… hôm nay khi ở bên ngoài cô bị sợ hãi cho nên có lẽ sẽ không thể ngủ yên giấc nên bảo tôi mang sữa bò đến.”

Tôi hỏi Mai Hồng: “Vết thương trên cánh tay của cậu Liên như thế nào rồi? Anh ấy bận nhiều việc ở bên ngoài quá lâu cho nên vẫn chưa đi đến bệnh viện khám đâu.”

Trên thực tế, khi nhìn Liên Quân Thành nắm tay lái để lái xe trở về, tôi cảm thấy… cảm thấy vết thương của anh ấy hoàn toàn không có gì đáng ngại.

Mai Hồng lại nói: “Vết thương đó hình như rất nghiêm trọng, giống như là bị chó cắn. Vừa nãy bác sĩ của cậu Liên vừa tiêm khử độc cho cậu ấy xong. Miệng vết thương rất sâu, hình như… hình như có nhiều chỗ còn cần phải khâu lại. Thật sự đúng là một con chó đáng sợ, tôi sau khi cậu ấy cởi quần áo ra thì toàn bộ quần áo đều bị máu thấm ướt.”

“Toàn bộ bị máu thấm ướt?” Tôi hỏi ngược lại một lần nữa, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?

Dọc cả một quãng đường như vậy mà tôi cũng không nhận ra.

Mai Hồng giống như không muốn nói thêm về chuyện này cho nên vội vàng thúc giục tôi: “Cô uống nhanh lên đi ạ, cậu Liên bảo tôi phải giám sát cô uống. Cô phải uống hết thì tôi mới có thể rời đi, nếu không thì tiền lương của tôi sẽ bị trừ đi.”

Ngay lúc đó tôi thật sự cũng không hiểu rõ tại sao Liên Quân Thành lại sai Mai Hồng giám sát tôi uống hết ly sữa bò này. Chẳng qua lúc đó tôi lại thật sự ngu ngốc chỉ nghĩ rằng nếu mình uống hết ly sữa bò này thì Mai Hồng sẽ không bị Liên Quân Thành phạt.

Tôi uống một hơi hết sạch sữa bò, sau khi uống xong còn có cảm giác chưa thỏa mãn, nghĩ tới chút bánh ngọt thì liền cảm thấy muốn ăn lót dạ.

Nhưng mà không nghĩ tới sau khi tôi uống xong sữa bò, Mai Hồng trộm nhìn vào tôi. Lúc này tôi mới ngốc nghếch phát hiện trong miệng có một cảm giác đắng chát, vì vậy có chút lo lắng: “Tôi bị… Lý Mai Hồng, tại sao sữa bò này lại đắng như vậy? Cô đã bỏ thuốc chuột vào bên trong sao?”

“Không… không phải là thuốc chuột, là cậu cả Liên nói nó giống như Pentobarbital, nói rằng sau khi cô uống xong thì có thể nói cho cô biết.” Lý Mai Hồng tủi thân cúi đầu xuống, lặng lẽ lau hai khóe mắt: “Tôi cũng không biết đây là thuốc gì, chẳng qua là tôi chỉ biết cậu ấy sẽ không làm hại đến cô.”

Giống như Pentobarbital…

Đây không phải là một thành phần có trong thuốc ngủ sao?

Liên Quân Thành lại muốn thôi miên tôi, tôi thấy rất choáng váng, chẳng lẽ anh ấy lại có thể đoán được là tôi đang mất ngủ ở trên tầng sao?

Nghĩ tới đây, tôi cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà thuốc kia lại mạnh mẽ phát huy tác dụng, tôi thật sự cảm thấy toàn thân mỏi mệt. Cả người lung lay như sắp đổ ngồi ở trên giường, tất cả cảnh vật xung quanh đều giống như đang phát sáng.

Tôi cũng cảm giác được là cơ thể mình đang được Mai Hồng nhấc đến giữa giường, cô ta kê gối đầu thật cẩn thận cho tôi, sau khi tiếp tục đắp cho tôi một lớp chăn, thì mới bắt đầu thu dọn rồi đi ra ngoài.

Nhưng thực sự thì tôi cũng không muốn ngủ, trong đầu tôi vẫn tràn ngập toàn bộ những kí ức của ngày hôm nay.

Cẩu Sát, thi thể của Giản Tâm, Komanthong…

Khi mở mắt ra thì con ngươi bên trong mắt mơ hồ không rõ, chỉ cảm thấy giống như có người đàn ông mặc đồ màu bạc đang đứng ở trước giường, rõ ràng là anh ta đã theo đến tận nhà họ Liên, giống như vẫn đang nở một nụ cười trong sáng với tôi.

Mặc dù không thấy rõ gương mặt nhưng lại có cảm giác nụ cười kia giống như một cánh hoa lê rơi vào mặt hồ thanh tịnh, thật sự vô cùng đẹp đẽ.

Có thể đi đến nhà họ Liên công khai như vậy thì chắc hẳn anh ta cũng không phải là quỷ.

Đó chính là suy nghĩ cuối cùng xuất hiện ở trong đầu tôi, ngay sau đó mi mắt nặng nề sụp xuống, cả người tôi nằm ngủ như chết. Khi tỉnh lại thì thấy trời bên ngoài đang mưa to.

Trong màn mưa dày đặc, giống như có bốn người đàn ông mạnh mẽ, khiêng một chiếc quan tài lớn có màu đen đến nhà họ Liên.

Tại rất nhiều nơi thi khi vào mùa đông sẽ không có mưa, chỉ có thành phố Ngọc Lan là khác biệt, dù đã vào mùa đông nhưng vẫn như trước có những trận mưa to. Những giọt mưa lạnh lẽo rơi ở phía trên quan tài, cũng khiến cho tâm trạng của con người trở nên thấp thỏm.

Thậm chí lúc này không cần hỏi bất cứ điều gì cả.

Tôi biết rất rõ ràng…

Đây chính là quan tài của Giản Tâm.

Đến ngay cả dép lê mà tôi cũng quên đi, chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ trực tiếp chạy xuống dưới tầng, tang lễ của Giản Tâm cũng đã bắt đầu. Tuy nhiên mọi người đến phúng viếng thi hoàn toàn không đến đủ, thế nhưng cũng có một số ít những gương mặt quen thuộc.

Dù sao trước đây tôi cũng từng hợp tác với Giản Tâm ở Nam Công, cho nên cũng có thể coi như là ban.

Đến phúng viếng lần này, có những gương mặt mà tôi cũng biết đó chính là thầy giáo hồi tiểu học của tôi. Đó cũng chính là thầy dạy tiểu học của Giản Tâm, chỉ là tôi và Giản Tâm không học chung một lớp, Điều này thật sự rất đáng mừng nhưng người nhà của Giản Tâm lại không một ai đến, điều này càng khiến cho người ta cảm thấy một trái tim băng giả.

Liên Quân Thành đứng ở một bên, khi khách tặng hoa đến thì sẽ cúi chào, đôi mắt đỏ ngầu còn gương mặt thì trở nên phờ phạc, tiều tụy.

Ở bên trên đầu anh ấy đã không còn dấu vết.

Tôi biết rất rõ ràng, anh ấy nhất định là anh ấy đã mất rất nhiều máu, cả hai chúng tôi đều rơi vào thảm cảnh, nhưng thảm nhất vẫn là Liên Quân Thành, anh ấy đã không được ngủ một thời gian dài, cả người đều tiều tụy trông không giống hình người.

Trong khoảng thời gian này anh ấy ít nhất đã gầy đi khoảng mười cân.

Còn tôi thì vẫn tốt, bị anh ấy chuốc thuốc nên ngủ rất sâu, cho nên có thể tiếp tục kiên trì thêm một thời gian nữa.

“Mau đi lên thay quần áo đi, đổi hết toàn bộ rồi đi xuống cùng tôi chủ trì tang lễ.” Trên mặt Liên Quân Thành không có bất kỳ một biểu hiện dư thừa nào, từng chữ từng chữ ra lệnh cho tôi.

Nhìn vòng hoa bên trên mà anh ấy viết cho Giản Tâm, có thể thấy rằng anh ấy vẫn coi Giản Tâm là vợ của mình như cũ, thương tiếc cho chính vợ mình đã mất đi. Đó chính là sử dụng giọng điệu của một người chồng để viết, thời điểm anh ấy đáp lễ của khách mời, cũng chính là lúc dùng vai trò của người chồng để đáp lễ.

Điều này thực sự khiến người ta cảm thấy vô cùng cảm động.

Tôi đi lên tầng thay quần áo, vừa mới cởi bỏ nút áo ngủ thi đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Trong phòng có người!

Ngay lúc đó tôi nhìn thấy ở trên đỉnh đầu mình có một người đang treo ngược lên, tôi tưởng người này là quỷ thắt cổ, cho nên vô cùng sợ hãi, giơ bàn tay lên muốn cho nó nếm mùi bùa chú đang ở trong tay mình.

Thật không nghĩ tới đây chính là người đàn ông mặc đồ màu bạc, mái tóc đen của anh ta rủ xuống, chiếc cằm như đã được cắt gọt đẹp để hướng lên trần nhà, nở nụ cười tuấn tú tự nhiên nói: “Tô Mộng? đã lâu không gặp.

“Đã lâu không gặp? Tôi biết anh sao?” Tôi nhìn vào gương mặt lạ lẫm của anh ta, có chút không hiểu chuyện gì.

Anh ta chớp chớp đôi mắt trong veo tĩnh lặng như ảnh trắng, làm một động tác bay lượn: “Tôi bồn cầu, cô quên tôi rồi sao? Tôi chính là một người biết bay… Nếu không phải tôi luôn bảo vệ cô trên đường đi thi cô đã sớm bị Cẩu Sát ăn hết có được không!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play