Thử xem…

Thử cái ông nội anh ấy đó…

Gương mặt của tôi trở nên nóng hầm hập, nhìn Liên Quân Thành vẻ mặt tái nhợt lắc đầu, kiên quyết không đồng ý. Liên Quân Thành khẽ cầm lấy đầu ngón tay của tôi, giống như bỗng chốc có cảm giác mà nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi đi ông nội anh ấy đó!

Tôi luôn cảm thấy con người này đang giả vờ ngủ, anh ấy nghe thấy điều này thì trở nên dũng cảm, còn có ý thức để bắt lấy tôi. Trong lúc vội vội vàng vàng tôi rút tay của mình ra khỏi lòng bàn tay của anh ấy, trong lòng thật sự sởn hết cả gai ốc.

Tôi là anh em tốt của Liên Quân Thành, sao tôi có thể hôn anh ấy được chứ?

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhíu chặt lông mày của anh ta, tôi lại không kìm được mà nói: “Anh cả, Liên Quân Thành… Anh… Anh có biết không, em đã nhớ lại một chút về chuyện quá khứ. Nếu như… Nếu như anh ngủ rồi chết đi thì cho dù em có nhớ lại cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa?”

Trong phút chốc người đàn ông này đột nhiên mở đôi mắt ngập tràn tia máu ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà màu trắng. Đôi mắt của anh ấy đảo lại liếc về phía tôi, tôi gật đầu một cách nghiêm túc, tỏ ý chắc chắn.

Anh ấy hơi run run khóe môi, hơi kích động một chút: “Bé con… Bé con cuối cùng em cũng đã nhớ ra rồi.”

Xem ra vào giây phút này anh ấy không thể ngủ được nữa.

Khoảng ba bốn phút sau, trợ ý của bác sĩ riêng đi đến. Người trợ lý đó cầm một hòm thuốc, dáng vẻ mệt mỏi phong trần chạy đến. Đầu tiên người đó cho Liên Quân Thành uống thuốc, sau khi uống thuốc có thể thấy Liên Quân Thành đã có sức sống hơn rất nhiều.

Anh ấy liếc nhìn Phương Nhất Trần vẫn đang hôn mê ở góc tường, tình hình nói ngọng đã tốt hơn rất nhiều, nhưng nói đúng hơn là vẫn hơi phồng lên ở quai hàm: “Người bên phía cảnh sát vẫn chưa đến sao? Anh ta luôn ở đây, lỡ như tỉnh lại sẽ khó tránh khỏi nguy hiểm. Tất nhất là hãy lấy sợi dây để buộc chặt lại, tránh để anh ta nhảy dựng lên làm người khác bị thương.”

“Anh ta… Liệu anh ta chính là… Chính là người khiến anh bị thương không?” Trợ lý của bác sĩ là một cô gái hai mươi tuổi, dáng vẻ rất ngọt ngào xinh đẹp. Cô ấy liếc nhìn Phương Nhất Trần nằm ở góc tường, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà hỏi với vẻ rụt rè.

Anh ta?

Tôi cảm thấy toàn bộ xương của Phương Nhất Trần đều gãy vụn, cho nên mới không để ý đến anh ta nhiều và để cho anh ta tự sinh tự diệt.

Tôi thầm nghĩ trong lòng, nếu như anh ta tỉnh lại thì cũng sẽ không gây họa gì được đâu.

Người bác sĩ riêng đó liếc nhìn cô gái nhỏ đó một chút, dường như bảo cô ta đừng nói nữa. Ánh mắt của cô gái nhỏ đó rụt lại rồi lại nhìn Phương Tà Nhất đang ở góc tường, đột nhiên kinh hãi kêu lên: “Anh ta tỉnh lại rồi, anh ta đang nhìn chúng ta kìa.”

Khi tôi nhìn qua đó cũng sợ hãi nhảy cẫng lên, Phương Nhất Trần trợn trừng mắt và đang nhìn chúng tôi với ánh mắt lạnh lùng đầy hận thù. Nhưng chỗ bị gãy xương trên cơ thể anh ta quá nhiều, anh ta giãy dụa mấy lần mới nhận ra mình không thể nhúc nhích được.

Dáng vẻ đó giống như con vịt cạn bị rơi xuống nước vậy, cho dù có cố gắng như thế nào thì cũng lực bất tòng tâm.

Rất giống như một ông vua đang lật mình, xác rơi xuống đất.

“Sao cảnh sát vẫn chưa đến… Mau báo cảnh sát đến đưa anh ta đi đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh ta…” Tôi nhìn thấy cái người Phương Nhất Trần này với ánh mắt phiền toái, hy vọng chú cảnh sát nhanh chóng mang cái tên tai họa này đi, đỡ để anh ta làm cho chướng mắt.

Cô gái đó vừa nghe thấy lời nói của tôi thì vừa nhìn dáng vẻ đáng sợ của Phương Nhất Trần, vừa hạ thấp giọng nói: “Cảnh sát? Hóa ra các cô báo cánh sát rồi.. Tôi… Bởi vì tai nạn giao thông ở trên đường mà tôi bị chậm trễ mất mấy phút, hình như có hai ba chiếc xe cảnh sát đang… đang xảy ra sự cố ở ngã tư đường. Các cô gọi xe cảnh sát, lẽ nào… Lẽ nào chính là mấy chiếc xe cảnh sát xảy ra tai nạn ở trên đường đó?”

Nghe thấy người trợ lý nói đến đây, ba người chúng tôi đều rùng mình.

Trong một lúc lâu tất cả mọi người trong căn phòng đều im lặng khong nói gì, tôi và Liên Quân Thành đều đại khái cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, tại sao cứ mỗi lần chúng tôi gọi cảnh sát thì những xe cảnh sát đều xảy ra chuyện ở ngã tư đường?

Người bác sĩ riêng đó không rõ tình hình thực tế nên gương mặt càng tái nhợt hơn, khóe miệng bắt đầu co giật.

Tôi thầm nghĩ cái ngã tư đường xảy ra tai nạn đó liệu có phải là ngã tư đường của cô gái mặc đồ trắng đó không, nếu như cô ta tìm người chết thế thì chỉ cần giết chết một người là được rồi. Nhưng lại có nhiều xe cảnh sát xảy ra chuyện như vậy, như vậy là có ý gì?

Hay là tối hôm qua các đạo sĩ vẫn chưa xử lý sạch sẽ những con ác quỷ âm u đó, vì vậy mới dẫn đến tai họa này?

Dù sao thì tôi cảm thấy chuyện này đang nhằm đến tôi và Liên Quân Thành.

Nếu không nhiều xe trên con đường lớn như vậy mà sao hết lần này đến lần khác là xe cảnh sát mà chúng tôi gọi xảy ra chuyện? Chẳng trách lâu như vậy rồi mà không thấy bóng dáng của cảnh sát đâu.

Trong căn phòng im lặng như tờ, dường như Liên Quân Thành đã không còn gì đáng lo ngại nữa. Sau khi thoát khỏi nỗi khiếp sợ vừa nãy, anh ấy đã buồn chán ngồi dậy nghịch điện thoại, dường như trước ngực anh ấy không còn vết thương nào và không có gì quan trọng cả.

Người bác sĩ đó vô cùng mong muốn mình có thể mọc ra đôi cánh mà bay khỏi nơi này. Ông ta dặn dò Liên Quân Thành đang khom lưng nghịch điện thoại những điều phải chú ý sau phẫu thuật, sau đó đưa cô trợ lý bé nhỏ đang vô cùng rụt rè sợ sệt rời khỏi nơi này.

Thuốc tê trên người Liêu Quân Thành rất nhanh đã hết tác dụng, cả người anh ấy lại quay trở lại vẻ hờ hững lạnh nhạt của ngày trước.

Anh ấy bị nói ngọng nên gặp khó khăn trong việc nói chuyện, cho dù bác sĩ dặn dò như thế nào thì anh ấy cũng chỉ hờ hững gật đầu.

Khi trời đã chạng vạng tối, người bên phía cảnh sát cũng đến đây.

Lúc này chúng tôi mới biết tình hình xảy ra tai nạn ở ngã tư đường, chiếc xe cảnh sát xảy ra chuyện đầu tiên không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị người ta đâm thủng lốp xe nên phải dừng lại ở giữa đường.

Sau đó bên phía cục cảnh sát lại phái thêm một chiếc xe nữa, nhưng thật sự xảy ra tai nạn.

Xảy ra liên tiếp ba vụ, có sáu người chết.

Tôi không đi đến hiện trường xảy ra sự cố nên không biết tình hình cụ thể, nghỉ nghe nói hai chiếc xe cảnh sát trong số đó đều là do tài xế chủ động đâm vào những chiếc xe ở xung quanh. Người cảnh sát trong chiếc xe không xảy ra chuyện gì, nhưng người gặp xui xẻo lại là người đi đường và còn có những tàii xế nhỏ lái xe của Nhật.

Chiếc xe không chịu được va chạm, sau vài cú đâm thì trở thành miếng sắt vụn.

Không ai biết được hai ông tài xế đã làm được hai mươi năm tại sao đột nhiên lại nghĩ luẩn quẩn, sau đó lái xe tông vào người khác. Hơn nữa điều kỳ quặc là hai ông tài xế đó đều nghĩ luẩn quẩn và muốn trả thù xã hội.

Hai người tài xế đó nói là khi đang lái xe trước mắt họ đều tối sầm lại, không nhìn thấy gì cả. Ý thức của bọn họ cũng rất mơ hồ.

Khi tỉnh lại bọn họ mới nhận ra xảy ra tai nạn rồi.

Nếu như nói ra ngoài thì chắc chắn không ai có thể hiểu được lời giải thích này, cuối cùng chỉ có thể bị phán là lái xe mệt mỏi.

Quay trở lại chuyện chính, những người cảnh đó nhìn thấy Phương Nhất Trần bị thương nghiêm trọng như vậy thì không đưa anh ta đi đến đồn cảnh sát ngay. Bọn họ làm theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, chủ động gọi xe cứu thương trước rồi bảo xe cứu thương đưa anh ta đến bệnh viện.

Đợi đến khi xe cứu thương đến, sau khi bên phía cảnh sát cùng với tôi và Liên Quân Thành biết tình tình, bọn họ lại gọi điện thoại cho đồng nghiệp trong cục tìm hiểu tình hình.

Tôi là đồ đệ của Âm Dương Sư nên chắc chắn sẽ nhắc một chút về chuyện có thể Phương Nhất Trần đã sử dụng xác của Giản Tâm để làm trò luyện tiểu quỷ, hy vọng bên phía cảnh sát có thể điều ta giúp tôi một chút. Mặc dù những thứ này không khoa học, có nói ra cũng không có ai tin. Nhưng may mà trong cục cảnh sát đã sớm nhận được tố giác của người nhà họ Giản, họ nói rằng thi thể đang mang thai của Giản Tâm đã bị người khác trộm mất trước khi hỏa táng.

Nếu như Phương Nhất Trần có thể làm tà thuật, vậy thì rất có thể xác chết này chính là do Phương Nhất Trần trộm.

Sau khi bên phía cảnh sát lấy còng tay để còng tay Phương Nhất Trần, lúc này họ mới thử thăm dò: “Phương Nhất Trần, anh luyện tiểu quỷ sao?”

“Đúng vậy, như vậy thì đã làm sao? Tôi luyện tiểu quỷ là phạm pháp sao?” Thái độ của Phương Nhất Trần hơi ngang bướng cố chấp, anh ta vốn không hề sợ hãi khi thừa nhận những điều này.

Những chú cảnh sát này đã từng gặp qua rất nhiều phạm nhân, nhìn thấy Phương Nhất Trần như vậy nên cũng chỉ nhíu mày: “Mấy ngày trước chúng tôi nhận được tố giác, nói rằng thi thể của con gái lớn người nhà họ Giản đã bị người ta lấy trộm trước khi đưa tang. Có phải anh đã làm chuyện này không?”

“Căn bản không phải là tôi, là người nhà họ Giản cầu xin tôi mang thi thể của Giản Tâm đi. Giản Tâm… bị hại chết bởi Liên Quân Thành… Các anh bắt tôi làm gì?” Phương Nhất Trần kích động hét lớn, đôi mắt nhìn Liên Quân Thành đang ngồi trên đầu giường nghịch điệnt thoại với ánh mắt tức giận: “Người các anh phải bắt chính là anh ta! Đúng rồi, tôi quên mất anh ta là người có tiền, vì vậy các anh mới không động đến anh ta!”

Liên Quân Thành nhíu mày, lớn tiếng hỏi: “Phương Nhất Trần, vừa nãy anh nói cái gì? Anh nói lại một lần nữa xem nào! Anh vẫn còn qua lại với nhà họ Giản?”

Dường như Phương Nhất Trần đã nhận ra mình đã lỡ miệng, vì vậy anh ta lập tức ngậm miệng lại không nói lời nào nữa.

Tiếp sau đó cho dù người bên phía cảnh sát có vặn hỏi như thế nào, rồi vừa uy hiếp vừa dụ dỗ. Bọn họ nói một số thứ, nào là tận tình giảng giải đạo lý rằng chỉ cần nói thật thì sẽ được hưởng khoan hồng.

Nhưng nói thế nào cũng không cạy được miệng anh ta. Anh ta giống như người chết, chỉ dựa vào góc tường không nói gì.

Trong lòng tôi cũng vô cùng kích động, cơ thể lập tức run lên một cái.

Nếu như những lời Phương Nhất Trần nói ra vừa nãy không phải là nói dối, vậy thì người nhà họ Giản điên rồi sao?

Bọn họ chủ động giao thi thể của Giản Tâm cho cái tên khốn nạn Phương Nhất Trần đó.

Nhìn thấy ánh mắt hận thù của Phương Nhất Trần, tôi mơ hồ cảm thấy chuyện này cũng có liên quan đến nhà họ Giản. Một mình Phương Nhất Trần có thể trộm xác một cách trọn vẹn để luyện tiểu quỷ, rồi còn làm ra chuyện ba chiếc xe cảnh sát xảy ra tai nạn sao?

Không…

Anh ta chỉ là một vệ sĩ bình thường nếu như không có người cấp cao chỉ bảo thì rất khó…

Lẽ nào nhà họ Giản cũng tham gia vào thủ đoạn kế hoạch của Phương Nhất Trần?

Nếu như nhà họ Giản không tham gia, vậy liệu Ác Nguyệt cũng có phần trong đó không?

Mà tôi không có cơ hội để hỏi Phương Nhất Trần về những vấn đề này, anh ta lập tức bị bên phía cảnh sát đưa đi. Trước mặt bên phía cảnh sát tôi cũng không thể vượt quá chức phận mà hỏi giúp, nếu như sau này tôi tốt nghiệp thì nói không chừng còn là đồng nghiệp của bọn họ.

Tôi không thể đắc tội giữa đồng nghiệp với nhau được.

Nhưng khả năng phá án của những anh em đồng môn trong thành phố Ngọc Lan này rất mạnh, cách thức và quy trình thẩm vấn cũng rất đồng bộ. Để cho Phương Tà Nhất vào cục cảnh sát, chỉ cần anh ta hơi có chút tâm lý sợ chết thì vẫn có cơ hội có thể moi được chút thông tin từ miệng anh ta.

Dù sao là con người thì ai cũng có điểm yếu.

Mười lăm phút sau xe cứu thương đã đến, bác sĩ của bệnh viện mang cáng cứu thương đến.

Phương Nhất Trần vừa mới lên cáng cứu thương, rõ ràng rất nhiều xương cốt trên cơ thể anh ta bị gãy vụn, nhưng trong nháy mắt sức bật của anh ta vẫn còn rất mạnh. Anh ta nhảy cẫng lên như con khỉ linh hoạt nhanh nhẹn, há miệng cắn vào tai của một bác sĩ.

Dòng máu đột nhiên chảy ra, cái tai bị cắn cũng rơi xuống mặt đất.

Phương Nhất Trần đã đánh mắt khả năng cử động, nhưng vẫn cắn một cái lên cổ người bác sĩ đó.

Anh ta vừa cắn lên cái cổ chảy đầy máu của người bác sĩ đó vừa hét toáng lên nức nở: “Thả tôi ra, thả tôi ta, nếu không tôi sẽ cắn nát khí quản của ông ta. Thử nghĩ đi, một người bị vỡ khí quản liệu có thể sống được không?”

Mẹ nó, tôi thật sự cảm thấy Phương Nhất Trần giống con Cẩu Sát vậy, cứ nhìn thấy người là cắn.

Anh ta đã bị thương như vậy rồi mà vẫn còn muốn chạy trốn.

Cho dù chúng tôi có thả cho anh ta đi, anh ta có thể bò ra đến cửa phòng ngủ được không?

Đúng là nực cười quá…

Người bác sĩ đó cũng thật đáng thương, tái bị cắn đứt nên đau đớn đến nỗi không thể tự thoát ra được nữa. Lúc này ở chỗ trí mạng trên cổ ông ta còn bị cái tên hung ác tàn bạo Phương Nhất Trần này cắn nát.

Ông ta vung vẩy hai tay, dường như đã mất đi lý trí mà khóc lóc hét lên cứu mạng: “Cứu tôi với… Cứu mạng với… Chú cảnh sát…”

Cũng không biết là ai trong số cảnh sát hét lên một tiếng: “Tên côn đồ hành hung, bắn chết!”

Tôi thầm nghĩ, mẹ nó, Phương Nhất Trần vẫn chưa nói ra những chuyện xấu ra anh ta thông đồng với nhà họ Giản và cũng chưa nói ra là ai đứng phía sau chỉ đạo. Nếu như dứt khoát giết anh ta như vậy thì không đáng!

“Đừng… Đừng nổ súng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play