Anh nở nụ cười tà dị, nụ hôn bất thình lình rơi trên thân thể tôi, mạnh mẽ chiếm đoạt tôi.
Tôi điên cuồng muốn hét lên, nhưng miệng không thể há ra. Cảm giác ngay cả miệng cũng bị đóng băng khiến tôi vô cùng hoảng sợ. Dưới ánh đèn sáng sủa, anh càng ngày càng dữ dội. Trong bóng đêm, nước mắt lăn dài trên má tôi, tôi như rối gỗ mặc cho anh tùy ý thường thức, trái tim lạnh lẽo như bị nước biển bao phủ, chìm xuống đáy địa ngục. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh tôi và mối tình đầu Giản Dương một đường đi tới. Hai tháng sau, tôi và anh ấy sẽ đính hôn, không ngờ tôi lại bị mất lần đầu tiên cho một con cương thi ở chỗ này.
Nhận thấy tôi rơi lệ, anh dừng lại một chút, ngón tay lạnh lẽo lướt qua gương mặt tôi: “Cảm thấy tủi thân?”
Tôi nói không nên lời, nước mắt càng chảy nhiều hơn. Ai muốn bị một xác chết xâm phạm chứ? Tôi đâu chỉ là tủi thân, cảm giác nhục nhã này khiến tôi chỉ muốn cầm một cây kiếm gỗ đào đâm thủng trái tim anh!
Tôi bị anh bế lên, ôm vào vòng tay cứng ngắc lạnh thấu xương. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, giọng điệu lạnh lùng mang theo chút mờ ám quái dị: “Ta sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện thuộc về ta. Tô Mộng, chúc ngủ ngon.”
Anh… Anh ta biết tên tôi…
Ý thức của tôi trở nên mơ hồ, tôi dần dần lâm vào hôn mê, đến khi tỉnh dậy đã ở bệnh viện.
Tôi dãy dụa bò dậy từ trên giường, dùng sức xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu óc đau đớn. Đột nhiên một bàn tay vươn ra chậm rãi xoa trán cho tôi: “Em sao vậy? Đau đầu hà?”
Tôi còn tưởng là thi thể trong quan tài đá, đẩy anh ta ra hô to: “Đừng đụng vào tôi! Cút xa một chút!”
“Tô Mộng, em sao vậy?” Là giọng nói ôn hòa của Giản Dương, anh ấy lo lắng nhìn tôi.
Nội tâm cảnh giác mà nhạy cảm của tôi mới dần dần thả lỏng: “Giản Dương, em… em nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.”
Tôi nhắm mắt lại, mặc cho Giản Dương xoa huyệt thái dương giúp tôi. Ký ức trước khi hôn mê hơi hỗn loạn và phức tạp, nhất là cảnh tượng bị cương thi xâm phạm khiến người ta không nhịn được đỏ mặt. Ký ức đó vừa chân thật, vừa giống một giấc mơ kỳ lạ.
Giản Dương xoa giúp tôi một hồi, lại kêu tôi uống chút cháo mà anh ấy mang tới. Cháo được đặt trong bình giữ nhiệt, vẫn còn hơi ấm. Đã lâu tôi chưa ăn cơm, dạ dày rất khó chịu nên ăn rất chậm.
“Rốt cuộc là giấc mơ gì mà khiến em không vui vậy? Tô Mộng, mấy ngày nữa em sẽ là cô dâu của anh, anh muốn em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.” Giản Dương lẩm bẩm, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức cưng chiều.
Tôi suýt nữa bị cháo sặc chết, không ngừng ho khan. Giản Dương vuốt lưng cho tôi để dễ thở hơn. Lúc này, nước mắt lại tràn mi, tôi ôm Giản Dương tủi thân khóc lớn, nhưng lại không thể nói cho anh ấy. Tôi không thể nói với Giản Dương rằng tôi nằm mơ thấy mình bị cương thi xâm phạm.
Tôi khám tổng quát trong bệnh viện, xác nhận thân thể không có tật xấu khác thì xuất viện về phòng ký túc xá. Giản Dương là sinh viên năm ba, bài vở rất bận rộn, nhưng vẫn cố ý xin nghỉ nửa ngày để đón tôi. Chúng tôi cùng nhau ăn tối, đến khi trời tối, anh ấy mới đưa tôi về.
Ký túc xá của chúng tôi nằm trong một tòa nhà rất cũ, nghe nói là ký túc xá tập thể dành cho quân nhân từ năm sáu mươi năm trước. Hành lang thật dài chìm trong ánh sáng leo lét, không nhìn thấy điểm cuối, sàn nhà được lát gạch men màu da. Gạch men mới lát vào năm ngoái, vẫn còn rất mới, nghe nói là để che khuất vết máu bí ẩn trên mặt đất. Đi đến nơi có đủ ánh sáng thậm chí có thể dùng để soi gương, trần nhà rất cao, hai bên đều treo quần áo mà người khác mang ra phơi.
Mấy ngày nay thời tiết bất thường nên rất nhiều quần áo trong hành lang đã bị ướt sũng, có vẻ ẩm ướt lạnh lẽo. Nghe Phan Thanh Nhàn trong ký túc xá của tôi nói, treo quần áo ở trên cao trong phòng sẽ thu hút ma thắt cổ. Chúng sẽ tiến vào những bộ quần áo ướt sũng đó, bởi vì chúng thích nhất môi trường ẩm ướt lạnh lẽo.
Tôi không dám ngẩng đầu lên, cảm thấy có thứ gì đó nhỏ giọt trên đầu. Ban đầu tôi còn tưởng là nước nhỏ giọt từ quần áo bị ướt, lạnh lẽo thấu xương. Nhưng khi sờ thì lại là máu có mùi tanh. Tôi tưởng tượng rất nhiều hình ảnh ghê tởm đáng sợ, sốt ruột muốn chạy về phòng ngủ, dạ dày lại có cảm giác buồn nôn.
Tôi xông vào phòng vệ sinh, ôm bệ rửa mặt nôn khan. Phòng vệ sinh gắn liền với nhà vệ sinh, sau lưng là gió lạnh thổi vào ngoài cửa sổ, khiến tôi nổi da gà. Tôi cứ cảm thấy có ai đó sau lưng mình, lập tức quay đầu lại, phát hiện một người treo lơ lửng trong phòng vệ sinh tối tăm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT