Đây là kiểu suy nghĩ quá điên rồ rồi, và có lẽ chỉ có các Pha-ra-ông của Ai Cập cổ đại mới sử dụng thủ thuật này.

Bọn họ tin rằng một quốc gia sau khi chết, tin vào truyền thuyết về cuộc sống vĩnh hằng, và tin rằng cơ thể sau khi chết được xử lý bảo quản để một ngày nào đó sẽ sống lại. Đó là lý do vì sao phải lấy hết nội tạng bên trong xác chết, dùng nước sông Nile, mật ong và các nguyên liệu khô khác để bảo quản thi thể.

Sau khi được hồi sinh theo cách này, xác của các Pha-ra-ông có thể tiếp tục được sử dụng. Điều này chẳng khác nào việc một người đã chết sẽ tái sinh!

Tái sinh…

Nếu có thể, tôi chắc chắn hy vọng rằng Lăng Vũ Dương sẽ được tái sinh.

Linh hồn anh ấy đã đi tới cõi âm, và nếu như anh ấy trở về, giống như lúc trước, vẫn có thể thức dậy và ở bên cạnh tôi thì đó sẽ là món quà lớn nhất trời ban cho tôi.

Đối mặt với vấn đề của tôi, chẳng qua Liên Quân Thành chỉ nói một cách dửng dưng: “Tôi chỉ muốn cạnh tranh có được em một cách công bằng với cậu ta, hơn nữa… em… em trai của Liên Quân Thành này không dễ chết như vậy, đặc biệt là do tà pháp hại chết! Nếu như các em chuyển vào sống trong nhà họ Liên, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho tính mạng của các em.”

Liệu nhà họ Nam Cung có biện pháp cứu Lăng Vũ Dương không?

Tôi thoáng sững sờ, ngây ra như phỗng nhìn sau lưng Nam Cung Trường Mặc. Cậu ta vẫn giả vờ trầm tư đứng đó, đôi mắt trong veo có chút không nhìn rõ bởi làn khỏi bay khắp phòng. Cả người như chìm vào trong một tầng mây hào quang, lộ ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt mờ mờ ảo ảo.

Tuy nhiên, khuôn mặt nhợt nhạt của cậu ta vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng trong điều kiện tầm nhìn cực thấp như vậy.

Tôi chạm vào chiếc điện thoại trong túi và quyết định trong lòng rằng phải tìm cơ hội gửi tin nhắn cho ông cụ và hỏi về phương pháp giải cứu trên người Nam Cung Trường Mặc. Không có được câu trả lời cuối cùng từ ông cụ, bất luận thế nào tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.

“Mợ hai! Lấy người quá cố làm trọng. Kính xin mợ khóc cho người chồng quá cố.” Người vệ sĩ đeo kính râm chợt lên tiếng đánh thức tôi khi tôi đang ngẩn người.

“Ồ, được…” Tôi đột nhiên bị kinh hãi, khiến cho tim đập nhanh hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn cố bình tĩnh đáp ứng.

Khóc tang cũng là một phong tục ở thành phố Ngọc Lan và hầu hết những người giàu có đều thuê người đến khóc.

Bởi vì khóc tang hao phí sức lực và càng cần đưa vào nhiều tình cảm. Tôi nghe nói rằng trong thế hệ của chúng tôi có những người có hoàn cảnh gia đình không tốt, liều mình đến nhà tang lễ khóc tang cho người ta, nghe nói có lần xúc động quá, còn khóc đến mức ngất đi.

Tuy nhiên, lần đó cô ấy khóc đến ngất đi thì cũng đáng. Kim chủ đặc biệt cảm động trước sự chuyên nghiệp của cô ấy và đã tặng cô ấy một phong bao màu đỏ lớn, điều này khiến cô ấy kiếm được nhiều tiền hơn từ việc khóc thuê lần này hơn là khóc nhiều đám tang khác. Chẳng qua là có lần kia làm người ngoài khóc tang, đưa vào quá nhiều cảm xúc bi thương, khóc đến mức tổn hại thân thể mà bị bệnh vài ngày liền mới dậy đi học được.

Nhìn tình hình hiện tại, Liên Quân Thành chắc là không định thuê người ta đến khóc, mà là muốn để tôi khóc tang cho Lăng Vũ Dương.

Nghĩ đến đây, hẳn anh ta muốn mình biết khó mà lui, với thể chất của mình mà phải khóc cho Lăng Vũ Dương thì không chết cũng bị lột mất một lớp da. Nhưng người vệ sĩ nói không sai, Lăng Vũ Dương là chồng của tôi, tôi nên khóc tang cho anh ấy và bày tỏ lòng kính trọng đối với linh hồn của anh ấy trên thiên đường.

Ngón tay tôi nắm chặt chiếc chuông đồng trong tay, rung nhẹ một cách máy móc rồi ném tiền giấy vào chậu đồng.

Khi tôi nhớ lại những ngày tôi ở bên Lăng Vũ Dương, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, những tủi thân và tưởng niệm của tôi đã biến thành một miếng bọt biển ngâm trong nước, chặn lại giữa trái tim tôi, khiến tôi nghẹn ngào.

Khi tất cả máu trong cơ thể tụ lại trong trái tim, nó dường như hoà thành một tảng băng. Đôi môi đã bắt đầu run rẩy, và hai từ đau đớn bật ra khỏi cổ họng: “Quân Dương… Quân Dương… Quân Dương…”

Lúc đó, nước mắt rơi như mưa.

Trong đầu tôi tràn đầy suy nghĩ ngày đó trong đám cưới với Giản Dương, anh ấy nhảy lên trên sân khấu, thật hiên ngang, lạnh lùng và uy nghiêm. Lúc đó mặt trời rất tươi sáng, làm sao có thể nghĩ đến đám mây mù như mấy ngày nay.

Vào ngày hôn lễ, bầu trời rực rỡ như vẽ ra trên khuôn mặt anh từng đường nét phát sáng, giống như một vị thần không thể tùy ý ngước nhìn. Những cảm xúc bi thương đã ngấm vào tận sâu thẳm tâm hồn, tôi vuốt ve bụng mình, cảm thấy khó chịu khi dòng lệ mơ hồ bị ngọn lửa trong chậu đồng nung nấu. Tôi liên tục gọi tên anh ấy không ngừng, nhiều lần nhỏ giọng gào thét, hy vọng rằng anh ấy có thể nghe thấy tiếng gọi của tôi và đứng dậy một lần nữa từ quan tài.

“Mời mợ hai hãy khóc thật to lên! Làm sao có thể để linh hồn của cậu hai Liên yên nghỉ trong âm tào địa phủ dưới Cửu Tuyền khi khóc thút thít nỉ non như vậy được?” Người vệ sĩ đeo kính râm nhắc nhở tôi lần nữa, giọng lạnh lùng ra lệnh.

Có lẽ anh ta cảm thấy rằng tôi không còn sức để khóc lớn, nên khoé miệng nở nụ cười, dáng vẻ đã thành công làm khó tôi.

Tôi đã biết tên người vệ sĩ đeo kính râm này khi anh ta giao tiếp với đạo sĩ bên cạnh. Đại khái cũng có thể hiểu được thân phận cụ thể của anh ta bên cạnh Liên Quân Thành.

Anh ta tên là Phương Nhất Trần, hiện là vệ sĩ bên cạnh Liên Quân Thành, chỉ có nhiệm vụ phụ trách sự an toàn cho Liên Quân Thành. Đồng thời cũng giống như con chó bên chân, giúp Liên Quân Thành sai khiến tôi như bây giờ.

Tôi run lên, nghĩ đến chuyện vừa rồi xảy ra trong phòng ngủ của Liên Quân Thành khiến anh ta cảm thấy khó chịu mới bày mưu đặt kế để Phương Nhất Trần ra mặt, mượn việc khóc tang mà gây khó dễ với tôi.

Nếu tôi không khóc lớn tiếng lên, chắc chắn sẽ để người khác mượn cớ, bây giờ chỉ còn cách chịu thiệt, trước mắt cũng chỉ có con đường thật sự bật khóc đau lòng là có thể đi. Tôi củai đầu nhẹ giọng nói: “Được rồi, tôi đã hiểu ý của anh Liên, tôi… tôi sẽ cố gắng hết sức để linh hồn Quân Dương được yên nghỉ.”

Có những bi thương không cần thời gian chuẩn bị mà chỉ cần giải tỏa những cảm xúc buồn đang đè nén trong lòng. Một lúc sau, tôi quỳ bên cạnh quan tài của Lăng Vũ Dương không khỏi cảm thấy bi thương, dưới sự xúi giục của đau khổ, đầu gối tôi lê từng bước đến bên quan tài, ôm lấy quan tài, vuốt ve nó và khóc lớn lên.

Sự khó chịu trong lòng đã đến cực hạn đến mức tôi đã khóc rất to mà không cần dùng đến kỹ năng diễn xuất nào cả.

Khoảnh khắc tôi gào khóc thảm thiết, tự tôi cũng thấy sửng sốt. Tiếng khóc đó quả thật còn đau tim hơn tiếng gào thét khi mổ lợn. Mọi ấm ức mà tôi tích tụ trong khoảng thời gian này đã được trút bỏ hoàn toàn. Tiếng khóc đã vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi.

Càng khóc càng to hơn, cổ họng như bị xé toạc, nhưng tôi không thấy đau.

Tôi ôm chặt lấy quan tài chứa Lăng Vũ Dương, dưới sự thôi thúc của cảm xúc, trái tim tôi đau như có ngàn mũi tên xuyên qua tim. Phần bụng lớn dựa vào thành quan tài. Cái chạm lạnh lùng này dường như đang truyền cho đứa bé sự thật rằng ba nó không còn trên đời nữa!

Đứa bé không thể ra ngoài để giao tiếp với tôi, nhưng tôi cảm thấy rằng hình như nó cũng biết rằng Lăng Vũ Dương rời khỏi đây. Tôi có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn và bi thương vọng ra từ sâu thẳm trái tim của đứa bé. Nỗi đau mất đi ba của đứa bé trong bụng, nó bị lây nhiễm mọi cảm xúc và mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi.

Tiếng khóc này vừa cất lên dường như trở nên không thể dừng lại, khóc đến trời đất tối sầm.

Tôi cảm nhận thấy cổ họng có mùi tanh, rồi dần khô khốc lại không phát ra được tiếng nào.

Nhưng nước mắt trong hốc mắt vẫn không ngừng chảy, đáy mắt đã khóc sưng đỏ chết lặng, hai mắt nhìn xung quanh cũng mờ mịt.

Hóa ra khóc tang thật là muốn mạng người, một khi cảm xúc hòa vào tiếng khóc thì không cách nào dừng lại được, chính thức trở thành “bi thương ngược dòng thành sông”. Ngay cả những người xung quanh trông thấy sự khóc tang chuyên nghiệp, dưới sự xúc động dồn dập cũng khóc ngất đi.

Chưa kể… Lăng Vũ Dương còn là tình cảm chân thành cả đời của tôi?

“Anh có thể đừng rời đi không?” Tôi kiên trì nắm lấy bên cạnh quan tài, cố gắng nhìn vào người trong quan tài, đánh mất đi lý trí. Tôi quên mất rằng linh hồn Lăng Vũ Dương chỉ vừa mới ra khỏi cơ thể, đầu nóng bừng bừng, trong đầu chỉ còn lại một vài ý nghĩ, lặp đi lặp lại trong đầu.

Anh ấy sẽ tỉnh lại chứ!!

“Tôi… tôi tưởng rằng em sẽ biết khó mà rút lui, cô nhóc à, em bây giờ thật yếu đuối. Làm sao em có thể khóc dễ dàng như vậy làm cạn kiệt sinh lực trong cơ thể, chẳng lẽ em còn muốn từ bỏ giọt máu của nhà họ Liên trong người sao?” Một tay anh ta kéo tôi vào lòng.

Tôi không còn sức để phản kháng, nhưng giọng điệu rất kiên định và chân thành: “Tôi biết anh làm khó tôi, nhưng anh càng làm khó thì tôi càng phải vươn lên. Tôi tin tưởng con của tôi, con tôi… sẽ kiên cường giống như tôi, tiếp tục cố gắng bên tôi. Anh cả, anh ấy là chồng của tôi. Nếu anh thực sự cần tôi khóc tang, tôi sẵn lòng!”

“Em nhìn rõ ràng, là tôi! Tôi, Liên Quân Thành, là vị hôn phu mà em được chỉ định năm sáu tuổi, dưới sự chứng kiến của gia đình hai bên. Tôi mới danh chính ngôn thuận là người đó. Cậu ta… Em hai chỉ vì trả thù tôi mà cướp đi em…” Anh ta khàn khàn gầm lên như dã thú, vẻ bề ngoài được ngụy trang tinh xảo như quỷ ông biến mất không sót lại chút gì.

Anh ta giống như Vua sư tử bị xâm chiếm lãnh thổ, toàn thân là sát khí hoang dã.

Anh ta ôm chặt thân thể mềm nhũn của tôi vào lồng ngực nóng bỏng thoang thoảng mùi thuốc lá.

Mùi mồ hôi hòa lẫn với mùi nước hoa làm cho người ta có chút bất an, ngay sau đó anh ta nghiêm nghị nói: “Tôi tìm em nhiều năm như vậy, nhưng không tìm được. Nếu như tôi biết được người bị tên súc sinh Giản Dương kia bỏ rơi trong hôn lễ là em, tôi sẽ không bao giờ để tên đó tuỳ ý làm nhục em. Cô nhóc à, em trở về với anh được không?”

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play