“Tôi… tôi muốn đến tế bái anh Quân Dương một chút, không có ý gì khác.” Giản Dương ở cửa cúi đầu xuống, ở trước mặt Liên Quân Thành luôn luôn răm rắp sợ hãi.
Anh ta như vậy, một chút cũng không có khí thế giống ngày đó nhà họ Giản đến đại náo loạn nhà họ Liên.
Tôi quỳ trước linh đường, trước ngực còn có một đóa hoa trắng, ngay cả mái tóc dài cũng dùng dây tóc màu trắng buộc lại, trước mặt cách ăn mặc như vậy chính là cách ăn mặc của quả phụ chịu tang. Anh ta nhìn thấy bộ dáng như vậy của tôi, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia mừng rỡ, làm cho trong lòng người ta rất không thoải mái.
Nếu anh thật lòng đến tế bái Lăng Vũ Dương thì thôi, nhìn vẻ mặt anh ta toát ra vẻ đắc ý, thì tôi cũng đã biết anh ta đang đến xem chuyện vui.
Đây không phải là nhà tôi, nếu khách không mời đến nhà tôi, tôi sẽ lấy chồi và đuổi anh ta ra ngoài.
Cũng may Liên Quân Thành không phải tôi, không cầm lấy chồi đánh người, chậm rãi châm cho mình một điếu thuốc. Trong ánh mắt lại biến thành không có bất kỳ cảm xúc nào, yên lặng hút thuốc: “Quân Dương khi còn sống cùng anh rất quen thuộc sao? Tại sao tôi không biết?”
“Cách anh Quân Dương làm người, tôi rất kính nể, nghe nói anh ta mới qua đời, tôi muốn tới bái tế.” Bộ dáng Giản Dương này thật sự vượt qua tất cả ký ức trước đây của tôi đối với anh ta, thật sự là người nịnh nọt, lộ ra một bộ dáng nô tài.
Như vậy thật sự là bất kể trăm thứ lấy lòng Liên Quân Thành, trên mặt chất đống tất cả đều là ý cười đạo đức giả, lý do anh ta nói ra cũng thật là đường hoàng.
Liên Quân Thành lạnh lùng đưa tay ra, Nam Cung Trường Mặc thức thời mang túi hương cho Liên Quân Thành. Liên Quân Thành từ bên trong rút ra ba nén hương, dùng bật lửa thắp sáng nhét cho Giản Dương: “Tế bái xong hãy đi đi, dù sao nhà họ Liên cùng nhà họ Giản sớm đã không có bất kỳ liên quan gì.”
Giản Dương tiếp nhận hương, tay anh ta hơi run lên, nở nụ cười một chút: “Cái kia… Anh rể… Anh Liên, ngày đó người nhà tôi đến nhà họ Liên gây rối là chúng tôi không đúng. Tôi đã biết rồi, là Giản Tâm có sai trước, cô ấy…”
“Cô ta là chị gái anh.” Liên Quân Thành nói những lời này không thể nghi ngờ, biểu tình trên mặt so với vừa rồi càng thêm lạnh lùng.
Kỳ thật anh ta đến giây phút cuối cùng, vẫn giữ lại tình cảm với Giản Tâm như trước.
“Có, đó là … Cô ấy là chị gái tôi, nhưng gia đình chúng tôi vẫn hiểu lầm anh, còn đến nhà anh làm ầm ĩ. Thêm phiền toái cho anh…” Giản Dương cầm trong tay mà không có ý muốn tế bái, ngược lại liên tiếp cùng Liên Quân Thành giải thích: “Anh xem… anh rộng lòng không nhớ lời kẻ tiểu nhân, hãy… Đừng lấy tài sản và xe hơi của nhà họ Giản. Được rồi, chúng tôi… Nhà họ Giản chúng tôi ở thành phố Ngọc Lan, cũng là muốn ngẩng đầu làm người.”
Tôi nghe có chút ngây ngốc sững sở, nhà họ Giản dựa vào quan hệ nhà họ Liên kiếm được rất nhiều tiền bạc, hiện tại ly hôn, Liên Quân Thành còn có tư cách lấy đồ về?
Theo luật pháp của chúng tôi, nó chắc chắn là không thể, suy nghĩ về những gì các phương tiện đặc biệt nên được sử dụng. Ngay cả tính cách Quân Thành và Lăng Vũ Dương rất giống nhau, thủ đoạn đều vô cùng mạnh mẽ.
Giản Dương tự mình tới cửa cầu xin như vậy, chắc hẳn anh ta đã bị bức đến tuyệt cảnh.
Ánh mắt tràn ngập tơ máu của Liên Quân Thành lạnh nhạt nhìn Giản Dương, ánh mắt của anh ta bình thản mà không có bất kỳ tình cảm nào, thật giống như đang nhìn một người không có sinh mệnh, ngay cả nửa phần cảm xúc cũng chưa từng biểu lộ ra. Anh ta yên lặng hút thuốc, Giản Dương cứ như vậy cúi đầu đi cùng, đến thở cũng không dám thở mạnh một chút.
“Anh không thấy mùi thuốc khó chịu sao?” Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được thì thầm một tiếng, vốn cổ họng của tôi không thoải mái, nói xong lại kịch liệt ho khan vài tiếng.
Cổ họng vẫn có mùi máu tanh, giống như có thứ gì đó sẽ từ cổ họng có thể tuôn ra bất cứ lúc nào.
Mặt tôi đều đỏ lên, nắm lấy quần áo vải lanh trên ngực, đến mức không thở nổi.
Thật sự là trộm gà không còn mất nắm gạo, không khiến Giản Dương treo đầu dê này bán thịt chó đi về, ngược lại là còn làm cho thân thể mình bị tổn thương. Tôi cúi đầu thở dốc, nhìn bóng dáng mình trên mặt đất, cảm giác mình rất vô dụng.
Thực sự… Thực sự rất vô dụng!
Muốn học một chút bản lĩnh mà trong lòng tôi đã trở thành núi lớn không thể lay động, tôi nhất định phải đóng cửa bế quan, tiếp tục thân phận học trò của nhà họ Tống mới được, triệt để tiến vào đại môn Âm Dương Huyền Học. Như vậy tôi mới có thể đến gần Lăng Vũ Dương hơn.
Nam Cung Trường Mặc lập tức khom lưng vỗ vỗ vai tôi: “Sớm nói với cô, vết thương trong lòng của anh ta không tốt, cần nghỉ ngơi mà cô đứng dậy còn khó chịu như vậy, thế mà lại quỳ xuống.”
Cậu ta đối với tôi tràn ngập lời nói quan tâm, lại dễ dàng công kích Giản Dương.
Giản Dương còn chưa mở miệng, tôi đã biết trong đầu anh ta đã tìm được lời để nịnh nọt tiếp, dứt khoát cắn môi trực tiếp mang lời trào phúng của anh ta coi như gió bên tai.
Thật khó chịu, những lời cay đắng của Giản Dương đã đúng lúc này vụt ra: “Tô Mộng, không ngờ anh Quân Dương vừa mới chết, cô đã tính thông đồng với người trẻ tuổi hơn. Tôi… tôi không biết lúc trước tôi thật sự là mù mắt mới có thể thích cô, hiện giờ thi cốt anh Quân Dương chưa lạnh, cô làm sao có thể… Ở đây với những người đàn ông khác nhanh như vậy được chứ.”
Thật sự là miệng chó không nhả được ngà voi, bản lĩnh ngậm máu phun người của anh ta vẫn giống như trước kia. Lại có thể trước mặt cao tăng và Liên Quân Thành nói ra những lời như vậy, nói tôi cùng Nam Cung Trường Mặc có tình cảm với nhau. Cho dù tôi không muốn làm người, Nam Cung Trường Mặc là cậu trai trẻ như vậy nhưng vẫn cần mặt mũi.
Đối với Nam Cung Trường Mặc mà nói, tôi tuyệt đối coi như là một người phụ nữ có tuổi.
Tôi tức giận nhưng vẫn cố mỉm cười: “Tôi với ai, anh cũng muốn quản lý hay sao?”
“Cô còn cười được, Anh Quân Dương cũng đã chết! Vậy mà cô còn ở trước mặt anh ta, cười vui vẻ như vậy, chẳng lẽ… Chẳng lẽ không sợ người xung quanh cô khinh thường sao?” Giản Dương đoán chừng là bị cẩu khuyển ảnh hưởng, hoàn toàn rơi vào trạng thái như bị điên, không cần lý do gì mà đi cắn loạn. Những chuyện anh ta làm, mới khiến lòng người lạnh lẽo!
Loại người này tôi cũng lười tức giận với anh ta, cúi đầu trong lòng yên lặng niệm tụng kinh Phật, để bình ổn lại lửa giận trong lòng. Dường như mỗi người đều từng có xúc động muốn giết người, chỉ là thực tế có muốn xuống tay hay không thôi, mà hiện tại, tôi chỉ hận không thể mang đầu Giản Dương vặn xuống.
Trạng thái điên cuồng này một khi bắt đầu, khả năng mắng chửi người của Giản Dương cũng bắt kịp với chị gái của mình, trở nên lải nhải không ngừng: “Tôi chỉ thấy bất bình cho anh Quân Dương, tôi đã biết cô từ năm cô mười tuổi, trước đây cô không phải như vậy. Hiện tại cô lại thế, sau khi gặp được người có tiền đã thay đổi, còn không xin lỗi anh Quân Dương?”
Tôi cảm thấy tôi đã đủ xúc động rồi, không nghĩ tới Nam Cung Trường Mặc so với tôi còn xúc động hơn. Ngón tay màu trắng sữa của cậu ta xoa xoa vài cái tóc trắng trên đầu mình, bỗng một cước đạp lên mông Giản Dương, mang thân thể anh ta trực tiếp đạp tới trước mặt linh đường.
Đầu Giản Dương va chạm vào cạnh quan tài, hắn ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Lăng Vũ Dương trong quan tài.
Anh ta giống như gặp quỷ, nhanh chóng bò về phía sau vài bước, cả khuôn mặt đều xanh tái lại.
Liên Quân Thành lại ngồi xổm xuống, một tay đặt lên đầu gối, ánh mắt phức tạp nhìn Giản Dương: “Anh nói anh sau mười tuổi mới cùng Tô Mộng trở thành bạn? Còn trước 10 tuổi thì sao?”
“Họ… là sau mười tuổi Tô Mộng mới chuyển đến Nam Công, chúng tôi mới có thể quen biết, làm sao vậy?” Giản Dương kinh hồn chưa định, nhìn hai mắt Liên Quân Thành có chút mờ mịt.
Liên Quân Thành trầm mặc một chút, đứng thẳng dậy, hai tay chắp sau lưng: “Anh theo tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Hai người bọn họ cứ như vậy chậm rãi đi lên lầu trước mặt mọi người.
Bên tai tôi đột nhiên vang lên tiếng chuông sắc bén, hình như là pháp sự tiến hành đến một giai đoạn nào đó, cứ cách năm phút đại sư Khônginh lại rung chuông đồng trong tay một lần.
Âm thanh sắc bén như thể có thể truyền đi qua cơ thể, âm vang tới tận linh hồn con người.
Tôi quỳ gối trước linh đường, nhìn nến đỏ lay động, không hiểu sao tôi lại ngây người, trong đầu tất cả bỗng nhiên đều trống rỗng, thậm chí không có chút tinh lực nào để suy nghĩ, vì sao Liên Quân Thành nghe nói Giản Dương cùng tôi quen biết lúc mười tuổi, lại gọi Giản Dương lên lầu nói chuyện.
Nửa giờ trôi qua, Giản Dương vẻ mặt vui vẻ từ trên lầu xuống, dường như đạt được lợi ích gì đó rất lớn.
Nơi này chính là nơi mang bi thương đến mọi người, trên mặt các đại sư đều là biểu tình nghiêm trọng, chỉ có anh ta lại có biểu hiện mừng rỡ như vậy, anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, trong mắt mang theo sự khinh thường.
Đi tới cửa, khi mở cửa ra ngoài, anh ta vừa đúng lúc lại đụng phải người hầu đi ra ngoài mua đũa.
Ban đầu Giản Dương vào nhà họ Liên vẫn tương đối cẩn thận, trước mắt không biết vì sao đã có gan lớn tiếng khiển trách người giúp việc vào cửa: “Đi bộ không có mắt sao, sau này đi cẩn thận nhìn một chút.”
“Vâng… Cậu Giản.” Hai gò má người giúp việc kia đỏ bừng, cúi đầu lùi sang một bên không dám nhìn Giản Dương.
Đợi đến khi Giản Dương ra khỏi cửa đi xa, trong lòng cô ta dường nhue mới hết sợ hãi mà vỗ vỗ ngực, bước nhanh vào trong linh đường. Liên Quân Thành sắc mặt xanh xám từ trên cầu thang đi xuống, anh ta vẫn nhìn chằm chằm tôi, cũng không biết đang nhìn cái gì.
“Ngài Liên, đồ đã mua về, ngài xem có muốn hiện tại để mợ hai lập đũa hỏi quỷ không?” Người giúp việc nhắc đến việc lập đũa hỏi ma, cả người đều run rẩy.
Tôi cảm giác lá gan cô gái này đều bị dọa sợ, lại hết lần này tới lần khác luyến tiếc tiền lương, nhất định phải ở lại nhà họ Liên không rời đi.
Kỳ thật hành vi của cô ta tôi hiểu, mấy người hầu như dì Trương ở nhà họ Liên đã lâu, đã sớm tiết kiệm được tiền dồi dào, khi có loại chuyện này xảy ra, đương nhiên sẽ rời khỏi sớm.
Cô gái này tuổi còn nhỏ như vậy, đoán chừng cũng là mới tới nhà họ Liên không mấy ngày, tiền cũng không kiếm được bao nhiêu, đương nhiên đành phải ở lại tiếp tục kiếm tiền.
Liên Quân Thành lạnh lùng phẩy tay, nói: “Không cần, mang đũa bỏ vào phòng bếp cất đi.”
Trong lòng tôi kinh ngạc, tôi đã làm tốt tư tưởng rằng đũa đứng không dậy được, bị nhà họ Liên vạch trần nghi ngờ dẫn đến kết cục bị đuổi ra ngoài. Nhưng lúc này, anh ta ở trên lầu cũng không biết cùng Giản Dương tán gẫu cái gì, lại có thể không cần tôi lập đũa hỏi quỷ. Trong lòng tôi miên man suy nghĩ linh tinh một lát, thời gian còn lại tôi đều thành kính tụng kinh. Ánh mắt cũng nhắm lại, chậm rãi cùng tất cả những thứ chung quanh dường như ngăn cách.
Tôi cũng không biết mình đã quỳ bao lâu, hai chân cũng không có cảm giác.
Bên tai là giọng Nam Cung Trường Mặc bắt đắc dĩ: “Hai ngày một đêm, Tô Mộng, cô ăn chút gì đi. Coi như là để tang, cũng phải vì huyết mạch nhà họ Liên trong bụng cô mà suy nghĩ.”
“Tôi có quỳ hai ngày một đêm ư?” Tại sao tôi không biết điều cơ bản đó chứ?
Tôi chỉ cảm thấy mình mở miệng trở nên khó khăn, khóe miệng có cảm giác muốn rách ra, cũng muốn uống nước, nhưng lại không khát mấy. Nhưng từ mức độ nứt môi, tôi biết tôi đang thiếu nước nghiêm trọng.
Nam Cung Trường Mặc đỡ tôi đứng dậy, tôi mới phát hiện chân mình đã tê dại.
Hơn nữa còn là loại tê cứng đến hoàn toàn không thể đi lại, tôi ở trong đây tụng kinh cảm thấy trời đất xoay chuyển, rất nhiều cảnh vật chung quanh đều nhìn không rõ lắm.
“Tôi tới đây rồi. Nam Cung Trường Mặc, thân thể anh chưa khỏi vẫn nên đi nghỉ ngơi đi.” Một giọng nói trầm ổn truyền vào trong tai, rất giống Lăng Vũ Dương, khiến tôi có một loại cảm giác xúc động dịu dàng.
Nhưng tôi lại biết đó không phải là Lăng Vũ Dương.
Anh ta ôm tôi lên và dần dần bế tôi đi lên các bậc thang.
Tôi nói: “Bỏ tôi xuống.”
Giọng nói có chút tức giận, đại khái chỉ có tôi mới có thể nghe thấy.
Anh ta cũng không biết mang tôi đến nơi nào, giọng nói cực độ tức giận: “Tô Mộng, cô lại có thể dám lừa gạt tôi, cô nói cô có thể chứng minh cô không phải là cô ấy, là bởi vì từ nhỏ cùng Giản Dương lớn lên. Nhưng vì sao Giản Dương nói, sau mười tuổi mới quen biết cô?”
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT