“Trận lửa lớn ngoài ý muốn kia còn chưa làm tôi và mẹ tôi chết cháy, anh trai nhất định rất buồn nhỉ?" Gương mặt lạnh lùng và nghiêm túc của Lăng Vũ Dương hiện lên sự phẫn nộ tức giận, trên mặt anh có vết bỏng, cái vết này giống như nguyền rủa, trong nháy mắt đã trở nên dữ tợn. Còn tôi, từ đó đến nay chưa từng hỏi rằng lý do vì sao vết sẹo này tồn tại trên mặt anh. Anh thuận tay vứt tiểu quỷ quần yếm trong tay qua một bên, tiểu quỷ đập vào cạnh tủ.
"Bịch!" Đầu đụng đến đầu rơi máu chảy, hỗn hợp óc và máu đặc cùng tuôn ra đến. Nó liền quỷ dị từ trên ngăn tủ tinh xảo chậm rãi trượt xuống, máu đỏ thuận theo vết máu trên ngăn tủ chảy xuôi xuống.
Rõ ràng là tiểu quỷ đã chết, nhưng lại giống như chết thêm một lần, ánh mắt không có tiêu cư, vô thần nhìn trần nhà.
Tiểu quỷ quần yếm nằm cứng ngắc trên mặt đất, trong không khí tràn ngập mùi máu làm cho người ta buồn nôn, xen lẫn mùi óc con người kỳ dị.
Tôi biết rõ, đây là thù hận trước đây của Lăng Vũ Dương nên mới cho Liên Quân Thành một cái dằn mặt.
Tôi bịt mũi, nhịn xuống cảm giác muốn ói mãnh liệt, rồi lại không nhịn được rụt cổ, bầu không khí trong phòng giống như có chút vấn đề, khắp nơi tràn đầy sát ý lạnh như băng.
Dường như trong sát ý còn mang theo hận thù cực kỳ phức tạp, cảm giác lạnh quẩn quanh trong không khí, tựa như sự yên tĩnh trước bão táp, sự yên tĩnh hiện tại chính là sự chuẩn bị cho một đợt xung đột mới.
Lăng Vũ Dương không phải cương thi nghìn năm sao? Sao mà còn mẹ và cả hai cùng bị chết cháy trong trận lửa lớn được
Hoặc là... Hoặc là tôi không thể nghĩ theo hướng đó được, bây giờ anh là cậu hai nhà họ Liên - Liên Quân Dương, anh đã từng gặp phải một trận lửa lớn, trận lửa lớn kia không chỉ có làm hủy dung mà còn làm anh mất đi mẹ ruột của mình.
Cho tới bây giờ, tôi vẫn không biết nghĩ như thế nào mới có thể giải thích được, tại sao Lăng Vũ Dương phải trở thành cậu hai nhà họ Liên chứ?
Thậm chí còn quấn vào yêu hận giận si ở bên trong nhà họ Liên, và mối quan hệ giữa anh và Liên Quân Thành bế tắc.
Từ sau khi con tiểu quỷ bị đập vào tủ phân óc thì Liên Quân Thành vẫn không nói chuyện. Cầm lấy hộp thuốc lá nước ngoài của mình, cũng đã quên lời vừa rồi tự anh ta nói rằng không thể hút thuốc khi có phụ nữ có thai, bắt đầu hút điếu này đến điếu khác.
Cả gian phòng đều là khói mù, mãi đến khi tiểu quỷ ngã dưới mặt đất chậm rãi từ chất lỏng đặc đỏ trắng hòa vào nhau đứng lên, đi lại tập tễnh chạy đến trước mặt Liên Quân Thành, trên tay nhỏ nhỏ đều là máu đặc đã khô, trên mặt còn là biểu cảm vô tội. Mỗi một bước đi của nó bước ra thì trên mặt đất cũng sẽ để lại một dấu chân máu.
Tôi nhìn, trợn mắt há hốc mồm, không nhịn được ôm thật chặt Đào Đào trong ngực, bộ dáng bây giờ của cái tên tiểu quỷ này cũng quá thảm rồi. Nó đã từng chết rồi, dù cho mới vừa rồi bị đụng tới đầu rơi máu chảy thì cũng sẽ không chết thêm một lần nữa. Ngã xuống đất không bao lâu thì lại đứng lên tiếp.
Đào Đào cũng trộm nhìn thoáng qua dáng vẻ máu chảy đầm đìa của thằng bé, tay nhỏ bé của cô bé ôm chặt cánh tay của tôi: "Chị ơi, em... Em sợ. Nó bị làm sao vậy, thật là nhiều máu."
"Đào Đào nghe lời, sợ thì đừng nhìn, chị ôm em." Tôi dùng bàn tay che kín hai mắt Đào Đào, cái cằm ngoan ngoãn của Đào Đào tựa tì trên cánh tay của tôi.
Trên mặt của bé là vẻ dịu dàng ngoan ngoãn mà lại thỏa mãn: "Đào Đào thích chị nhất."
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra với Đào Đào, mà lại khiến cho cô bé trông giống bình thường, chính mình rõ ràng cũng là quỷ nhưng lại sợ cái tên tiểu quỷ toàn thân là máu kia. Phải biết rằng bây giờ tính tình của cô bé tuy rằng dịu dàng ngoan ngoãn, thế nhưng là một khi bị chọc giận sinh căm giận sẽ bắt đầu hung tàn, cũng không đẹp hơn tên tiểu quỷ này chút nào.
Tôi buột miệng hỏi: " Thiếu tông chủ Nam Cung được nói đến chính là Nam Cung Trường Mặc sao?"
"Hả?" Liên Quân Thành vốn đã nhiều lần liếc tôi nhưng không tỏ vẻ gì, nhưng bây giờ giống như đã đem toàn bộ lực chú ý tập trung trên người tôi. Anh ta quan sát tôi cẩn thận, đột nhiên nở một nụ cười, nụ cười kia rất là ấm áp: "Không nghĩ tới em thế mà biết rõ tên của Nam Cung Trường Mặc, nhà họ Nam Cung là gia tộc nổi danh nhất Nam phái đấy, và lại còn thích sĩ diện, đi ra lộ mặt chỉ có một nhân vật nhỏ bé. Nhưng cũng chỉ có một số nhỏ người trong giới biết rõ, em dâu thật sự là kiến thức rộng rãi. Xem ra, thật đúng là không thể tùy tiên xem nhẹ một người mà."
Cánh phía Nam, tôi nghe lạ tai, nhưng nói thế nào thì cũng coi như là một cái bè cánh đi. Đã có cánh phía Nam thì có lẽ sẽ có cánh phía Bắc.
Tôi rất muốn biết Nam phái trong miệng anh ta rốt cuộc là có ý gì, nhưng mà nơi này thật sự không thích hợp để hỏi vấn đề này. Đợi chút nữa lúc gặp được Tống Tâm, hoặc là đại nhân Thái Bạch rồi, nói không chừng sẽ có thể biết đáp án.
"Không thể ngờ rằng anh trai cũng có nghiên cứu mấy cái này, lúc tôi ở châu Âu luôn nghe nói có doanh nhân giàu có thích cùng đại sự cánh phía nam trao đổi huyền học Âm Dương, nuôi tiểu quỷ, làm trận ngũ quỷ vận tiền tài. Xem ra những thứ này đều là thật." Vẻ mặt Lăng Vũ Dương vô tội, dáng vẻ như vậy thật sự có chút cảm giác động vật vô hại.
Nhưng mà trong lúc lơ đãng, anh nhét một vật hình tròn lạnh buốt vào trong lòng bàn tay.
Tôi mở lòng bàn tay nhìn, lại là cái mà gần như tôi không để trong lòng, bình thường chỉ nhét bừa Bắc Đẩu Huyền Ngư trong quần jean. Nó là tiêu chỉ truyền nhân của âm phải, sáng sớm lúc tôi dậy cũng không thấy nó và cũng đã quên tìm nó luôn. May mà Lăng Vũ Dương cẩn thận, giúp tôi cất từ sớm.
Tùy tiện không chút để tâm thế này, nếu như bị ông cụ nhà Tống Tâm biết thì nói không chừng ông đang sống sờ sờ cũng bị tôi chọc cho lăn ra chết.
"Đây là Bắc Đẩu Huyền Ngư." Liên Quân Thành nhìn thấy đồ vật truyền thừa của âm phái trong tay tôi, còn vừa liếc một cái liền gọi ra tên. Phải biết rằng trên thế giới này đủ loại đồ cổ, tín vật thiên kì bách quái, cho dù Liên Quân Thành là người kiến thức rộng rãi nhưng cũng chỉ là một tên thương nhân. Thật không ngờ rằng anh ta cũng biết thứ này.
Tôi sững sờ một chút, sau đó mới nói, có hơi lúng túng, khoa trương: "Anh hai có mắt nhìn thật, đây là Bắc Đẩu Huyền Ngư.''
"Không thể ngờ được anh hai ở công ty chăm chỉ làm việc mà cũng biết tín vật truyền thừa của âm phái. Tôi còn tưởng rằng anh ngoại trừ tiền thì chỉ biết gái đẹp chứ." Lăng Vũ Dương cười khẩy, vỗ tay, tựa như hoàn toàn không muốn làm mất đi hiềm khích trước đó của Liên Quân Thành.
Người đàn ông lăn lộn ở thương trường biết bao nhiêu năm nay, dường như cũng không bị tôi và Lăng Vũ Dương làm ảnh hưởng.
Anh ta nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào Bắc Đẩu Huyền Ngư trong lòng bàn tay tôi trong chốc lát, sau đó mới lên tiếng: "Thứ này trước đó vài ngày được bán đấu giá và giá bán đi là ba mươi triệu, thả vào trong nước thì có thể bơi lội giống như cá thật, cho nên tôi mới nhớ kỹ, về phần cái gì mà âm phái, tôi thật sự đúng là kiến thức nông cạn chưa từng nghe qua."
Nghe thấy Liên Quân Thành nói như vậy, tôi cũng cảm thấy Bắc Đẩu Huyền Ngư trong tay đang nóng lên, giống như một củ khoai lang phỏng tay. Chỉ một món đồ chơi mà anh ta nói được ra giá ba mươi triệu.
Nếu tôi không cẩn thận làm mất thì cho dù cầm đầu của tôi đi trả thì cũng không đáng tới cái giá này.
"Nếu em nói em ấy là truyền nhân Tống thị của Nam phái thì anh trai có thể hiểu rồi nhỉ?" Khuôn mặt của Lăng Vũ Dương từ từ thay đổi, ngón tay thon dài như đũa ngọc nhẹ nhàng gõ xuống bàn trà.
Liên Quân Thành khống chế tiểu quỷ trước mặt bàn, kéo tiểu quỷ đó vào trong ngực: "Thì ra là thế, không thể tưởng tượng được lai lịch em dâu lớn như vậy. Lúc trước là anh xem thường em dâu rồi, em là người phụ nữ mà Quân Dương vừa ý, sao là hạng người tầm thường được."
Tiểu quỷ đó run rẩy ở trong ngực Liên Quân Thành, động cũng không dám động.
Tôi cũng có loại cảm giác e ngại Liên Quân Thành, thậm chí còn không dám đối mặt với anh ta, chỉ cảm thấy xấu hổ khi bản thân mình nhận được những lời này. Tôi nào có lai lịch gì đâu, có lẽ là do ông cụ nhà họ Tống cực kỳ lợi hại, nhưng mà tên học trò được lợi là tôi đây ngoại trừ học được tay nghề giải phẫu thi thể của yêu thi để bịp bợm ra thì chẳng còn cái gì khác nữa.
"Tuy rằng em có hiểu một chút nhưng nào gan lớn bằng anh trai chứ, tôi chính là một người kinh doanh đứng đắn. Lợi dụng những thứ thuật số này để phát tài, anh trai à, anh không sợ bị cắn trả sao?" Lăng Vũ Dương nghiêm mặt lạnh băng giội cho Liên Quân Thành một gáo nước lạnh.
Liên Quân Thành nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt lóe lên: "Hả? Ai nói tôi không phải người kinh doanh đứng đắn. A Dương, em không muốn nên đánh trống lảng à. Cùng anh về nhà, em dâu giúp anh khuyên nó chút đi."
Khuyên Lăng Vũ Dương về nhà sao?
Nhưng tôi đầu biết gì về ân oán giữa Lăng Vũ Dương và Liên Quân Thành đâu, tôi dùng lập trường gì để khuyên Lăng Vũ Dương chứ?
Lỡ như trận lửa lớn kia thật sự là do Liên Quân Thành có vẻ mặt hờ hững này làm thì đấy không phải là tôi khiến cho Lăng Vũ Dương cùng kẻ thù ở chung một nhà sao?
Tôi lắc đầu: “Chuyện này hãy để cho chính Quân Dương quyết định, anh ấy đi đâu thì em theo đó."
"Các em thế này là phu xướng phụ tùy à?" Đôi mắt Liên Quân Thành lóe lên, tựa như là đã nhẫn nại đến cực hạn. Nhưng anh ta cũng không tỏ ra tức giận, chỉ lấy điện thoại di động ra, thản nhiên nói: “Anh chỉ cho em 10 giây suy nghĩ, anh mặc kệ em dâu có phải truyền nhân Tống thị Nam phái hay không, nếu em không cùng anh về nhà thì anh sẽ gọi Nam Cung Trường Mặc tới."
“Gọi đi.” Lăng Vũ Dương lười biếng đặt hai chân trên bàn trà, ánh mắt bướng bỉnh có chút lạnh nhìn Liên Quân Thành.
Trong hai người kia, một người ương bướng tới mức mười con trâu cũng không kéo lại được. Nhưng tôi cứ trong mơ hồ vì cảm thấy Liên Quân Thành cũng không có ác ý với Lăng Vũ Dương, mà sự chán ghét của Lăng Vũ Dương đối với Liên Quân Thành chỉ là bởi vì trận lửa lớn trước kia mà canh cánh trong lòng.
Liên Quân Thành gửi một tin nhắn, ném điện thoại lên bàn.
Nhẹ nhàng nâng lên bên mặt vết máu loang lổ của tiểu quỷ, trên mặt là dáng vẻ cười hờ hững và ấm áp này: "Chủ nhân mày sẽ lập tức đến báo thù cho mày, mày còn đau hay không? Chậc chậc, nhóc đáng thương, sao mà chú Quân Dương của mày nhẫn tâm quá, ngay cả đứa nhỏ còn nhỏ thế này mà cũng không tha."
"Chủ nhân lợi hại!" Cậu bé mặc quần yếm nói chuyện còn chưa nói trôi chảy, khô khan nhìn trần nhà cả buổi mới rặn ra được mấy chữ này.
Tay của nó vẫn đang run rẩy, cực kỳ bất an vươn thẳng ra nắm nắm lấy, trên áo sơmi màu lam của Liên Quân Thành có những đường vết máu do nó nắm.
Dường như Liên Quân Thành không quá để ý, anh ta nắm tay tiểu quỷ, chậm rãi vuốt ve: “Thật ra nuôi một con tiểu quỷ cũng không có gì là không tốt, đã biết điều mà còn nghe lời như vậy. Nếu không phải trong nhà của tôi mời Duy Ma Cật trấn trạch nên đồ vật không sạch sẽ gì đi vào đều cũng tinh lọc tan thành mây khói thì ta đã mang mày vào rồi."
Trong lòng tôi giật mình, tinh lọc đồ vật không sạch sẽ?
Đây không phải là Liên Quân Thành dùng cờ hiệu cả nhà đoàn tụ để làm tổn thương Lăng Vũ Dương chứ?
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT